Dung Nhi Vân rời đi một lát, trên triều điện bỗng nhiên yên tĩnh đến mức lạ thường.
Đám người Tuyết Mai Phu Nhân một chút ý định cũng không tỏ rõ ràng, vẫn tiếp tục cười nói như bình thường.
“Không biết năm sau Phu Nhân có tổ chức buổi thưởng mai như thế này nữa không? Năm nay xảy ra chuyện như vậy, liệu chừng mấy tiểu thư…sẽ sợ hãi.”
“Cũng không biết tại sao Kim Thiết Vương Phi lại có thể cư xử quá mức như vậy? Ngô nhị tiểu thư có làm sai cũng không nên phạt nặng như thế.”
“50 vạn chữ? Viết cả đời cũng không chắc đã xong chứ đừng nói một tiểu thư danh giá như tiểu thư ấy có thể làm vậy…”
Vẫn là đám người ban đầu một câu cũng không biết nói thế nào, bây giờ lại thấy Dung Nhi Vân không có mặt tại đây mà bắt đầu loạn ngôn.
Cũng không biết từ khi nào câu chuyện Lã Diên Mục không yêu thích nữ nhân cũng không sủng hạnh Vương Phi lại khiến người ta bấu víu vào mà tuỳ tiện hành xử.
Lã Diên Mục nâng tay tự rót cho bản thân ly rượu không ý định muốn uống:
“Hoàng Thượng! Người nói xem…loạn ngôn nên xử lý như thế nào? Trong Nữ Đạo hình như viết không rõ chuyện này, không biết luật pháp thượng triều có ghi cụ thể không?”
Hắn hỏi như vậy, vốn không có ý xen vào những chuyện luật pháp, cũng chẳng rõ ràng muốn bảo vệ Dung Nhi Vân, chỉ là quan hệ đối tác không dễ dàng để người khác tuỳ ý định đoạt.
Chỉ có điều bản thân còn chưa nghe được câu trả lời vừa ý, bên đại điện vang lên tiếng chuông nhỏ chán ghét.
“Diên Mục ca ca! Huynh về lâu như vậy cũng không có ý đến thăm ta? Thật là đáng ghét!”
“Quận chúa! Lâu ngày không gặp, người cao hơn rất nhiều thì phải?”
“Đương nhiên! Ta còn phải chuẩn bị gả cho huynh.
Huynh cao như vậy, ta cũng không thể quá thấp.”
“Quận chúa chê cười rồi! Ta là người đã lập gia thất, không thể làm lỡ dở Quận chúa.”
“Không lỡ dở.
Diên Mục ca chỉ cần bỏ Dung Nhi Vân kia, chuyện lúc trước xảy ra như thế nào ta cũng không tính.”
Lã Diên Mục nghe câu nói này suýt mà bật cười thành tiếng chế giễu.
Nàng ta được hắn gọi bằng hai tiếng Quận Chúa đã quen với việc bản thân có thể tùy ý tung tác, đến cả chuyện phế Vương Phi của hắn cũng nói thành chuyện đơn giản chỉ quay đầu sẽ đơn giản bỏ qua.
“Đúng là nực cười!”
Trương Bạch Nhiên là con gái của Thái Uý đương triều Trương Lộ Hải.
Thân phận cho dù có so sánh với bất kỳ một ai trong đại triều cũng có thể tùy ý cao hơn vạn phần.
Lại thêm Hoàng Thượng không có con gái nên đối xử với một Quận Chúa như Trương Bạch Nhiên càng hết mực cưng chiều.
“Trương Bạch Nhiên! Ngươi cũng nói nhiều quá rồi! Cho dù có phế Vương Phi, Đoạn Vương Phủ ta cũng không nâng kiệu đưa người vào.”
Trương Bạch Nhiên bị gọi thẳng tên cúng, lại bị chế giễu đến mức coi thành thê thiếp cũng đáng khinh khiến bản thân tức giận hằn giọng:
“Diên Mục ca? Sao người lại nói ta như vậy? Ta…dù sao…”
“Là Quận chúa? Thứ đó đáng để ngươi cao giọng nơi này?”
“Diên Mục ca! Huynh không biết cô ta với Thế Quan Vương là quan hệ gì sao? Cô ta từng câu dẫn nam nhân, làm những chuyện…”
BỐP!
Chu Thương Thành lùi xuống một bước, chắp tay trước ngực:
“Quận chúa xin thứ lỗi! Hạ thần chỉ làm việc theo lệnh!”
Trương Bạch Nhiên ôm một bên mặt, khóe miệng rỉ máu, hai mắt trợn trừng không tin chuyện vừa xảy ra.
“Hắn…dám…Hoàng Thượng…”
Thái Uý Trương Lộ Hải thấy con gái chịu bất bình cũng bật dậy:
“Hoàng Thượng…”
Nhưng tất cả còn chưa kịp nói hết câu, ly rượu trong tay Lã Diên Mục đã vỡ tan thành hai mảnh:
“Chu Thương Thành! Sao ngươi lại làm như vậy với Quận Chúa? Một cái tát nhẹ như vậy? Ngươi đang muốn làm mất mặt ta hay sao?”
“Chí ít cũng nên rạch một đường lớn cho Quận Chúa nhớ rằng Vương Phi của Đoạn Vương Phủ không phải người nàng ta muốn chạm là chạm vào được.”
Điện chính lại một lần tĩnh lặng.
Không ai nên tiếng, đến cả Hoàng Thượng cũng không buồn quan tâm.
Với thế lực hiện tại, cho dù Lã Diên Mục chỉ đứng trong hàng Phó Tướng nhưng thực chất người nắm binh phù trong tay, người một câu điều vạn binh mã lại là hắn.
Hơn hết, khi mang hắn từ doanh trại trở lại nhằm rút đi những ảnh hưởng thì bản thân hắn lại mang về nơi này gần nửa số binh mã của Đại Mãn Quốc tập trung quanh thành Vạn Uý.
“Mục Nhi! Hôm nay là ngày vui của Tuyết Mai Phu Nhân, người đã từng có ơn nuôi dưỡng với Mục Nhi, ngươi cũng không cần làm thành như vậy chứ?”
Lã Diên Mục thu lại ánh mắt muốn giết người:
“Hoàng Thượng nói phải.
Là Hạ Thần không hiểu chuyện rồi!”
Chính lúc này, Tuyết Mai Phu Nhân cũng lạc giọng bâng quơ:
“Không biết Kim Thiết Vương Phi đi xử lý y phục sao lâu như vậy? Không biết có chuyện gì không?”
Vừa nói vừa quay đầu nhìn Lã Sử Hoành khẽ gật đầu.
“Kim Thiết Vương Phi là lần đầu tới những nơi như thế này, không biết quy tắc phải quay lại sớm cũng là điều đương nhiên.
Hay là cho người đi tìm mau.”
Trương Bạch Nhiên xoay thân váy nhìn về phía Lã Diên Mục vẫn không thôi địch ý:
“Không biết chừng Vương Phi của Kim Thiết Vương gia…lại làm những hành động đáng xấu hổ ở Hoàng Thành này thì sao? Dù sao nam nhân tuy mạnh mẽ cũng phải nhìn mặt đầu tiên.
Vương Phi ấy đâu như Bạch Nhiên, một lòng hướng về Diên Mục ca.”
Lã Diên Mục hiểu ý đám đông, cũng thuận lợi đoán được từ trước.
Vừa hay, tỳ nữ khi nãy dẫn người đi lại hốt hải chạy vào bẩm báo:
“Phu Nhân! Tỳ nữ tội đáng trách! Tỳ nữu đưa Kim Thiết Vương Phi đi xử lý y phục.
Nhưng không biết sao…không biết thị nữ bên cạnh người ấy lại đuổi tỳ nữ đi.
Một lát sau, tỳ nữ vào trong tìm, ngoại trừ một tờ giấy nhám thì không còn thứ khác.”
Lã Diên Mục nhoẻn miệng hỏi:
“Trên đó chắc có ghi chuyện gì chứ? Đọc lớn mọi người cùng nghe.”
“Vân nhi! Hẹn gặp nàng ở bên bờ Am Trúc, căn phòng nhỏ.
Không gặp không về.”
Lã Diên Mục vẻ mặt không hiện lên tức giận, cũng không lạnh lẽo ý cười, cảm tưởng mọi chuyện đối với hắn chỉ là thường thường không thay đổi:
“Nếu đã có bức thư này, thì chúng ta cũng nên tới đó một chuyến.
Không biết chừng có người quen cần gặp.”
Tuyết Mai Phu Nhân trên đại điện siết chặt bàn tay, vốn là ý định bà ta sẽ là người nói câu đó, lại không ngờ Kim Thiết Vương bạc tình bạc nghĩa chiếm mất suy tính.
“KHÔNG CẦN Đ U! CHÚNG TA ĐÃ QUAY LẠI Đ Y RỒI!”
Dung Nhi Vân bước vào, tiến thẳng đến trước đại điện hành lễ:
“Hoàng Thượng! Tuyết Mai Phu Nhân! Thần thiếp khiến người lo lắng, quả tội đáng muôn chết!”
Thấy nàng không chút xây xát cũng lại vô cùng bình thường không hoảng sợ làm loạn, Tuyết Mai Phu Nhân mới thấy lạ:
“Kim Thiết Vương Phi! Ngươi có biết tội? Dám ngang nhiên lén lút với nhân tình ở Hoàng Cung, lại trước mặt hạ nhân làm bao tội lỗi…”
“Thần thiếp vô tội, xin Nương Nương không nên chỉ nghe lời một phía mà tuỳ ý định đoạt.”
“Ngươi không có tội? Vậy bức thư thông gian này là ý gì?”
Dung Nhi Vân nhìn về phía Tuyết Mai Phu NHân chỉ xuống, một bức thư bị vo nhàu nát.
Nàng khẽ cười:
“Không biết bức thư này ở đâu?”
“Trong phòng ngươi thay y phục.”
“Nhưng thần thiếp nào có vào căn phòng ấy? Không phải y phục thần thiếp vẫn còn trên thân sao? Hơn nữa, đám quan binh cũng có thể làm chứng, sau khi đến trước cửa, thần thiếp một bước cũng chưa vào.”
“Thật sao?”
Đương nhiên là thật!
Nàng đâu có ngốc mà bước vào gian phòng được tuỳ ý đám người trong hậu cung này lựa chọn.
Có trách tỳ nữ ngu ngốc này thì cũng nên trách đám bày mưu phía sau cũng vô cùng tuỳ tiện.
Chỉ cần một câu nàng đuổi đi cũng không buồn xác nhận lại xem nàng có thực sự vào trong căn phòng ấy.
“Vậy quãng thời gian qua, ngươi đã làm gì?”
“Thần thiếp cảm thấy tách trà vướng trên thân là loại hảo hạng, vô cùng thơm mát, nếu để lại chút hương vị sẽ càng thoải mái, vì vậy đã không thay y phục mà đi dạo quanh.
Nhưng vô ý bị lạc đường đến tận Từ Ninh Cung mới phát hiện.
Vì vậy đã nhờ binh sĩ đưa về Chính điện.”
Từ Ninh Cung với bờ Am Trúc là hai thiên địa đối lập, không chung đường.
Lại thêm đám binh sĩ thực chứng, cho dù Tuyết Mai Phu Nhân muốn bám vào chuyện này cũng thành ngu ngốc.
Lã Diên Mục đến trước mặt đại điện, kéo Dung Nhi Vân vào trong lòng, ánh mắt hướng thanwgr Tuyết Mai Phu Nhân thành tiếng:
“Chuyện trong hậu cung, mong rằng Phu Nhân sẽ cho ta một lời giải thích vừa ý.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...