Cục trưởng Trịnh khi đã ở vị trí này đương nhiên ông ấy có đủ kiến thức, nhưng dù có hiểu biết bao nhiêu đi chăng nữa thì vẫn thấy bối rối khi nhìn thấy số tiền một tỷ này.
Có bao nhiêu công ty trong nước có thể có hơn một tỷ chứ?
Nếu loại trừ các tiền tố quốc gia đó, số lượng doanh nghiệp tư nhân vượt có hơn một tỷ không vượt quá một trăm, điều này cũng có nghĩa là công ty của Lý Thần đã lọt vào danh sách một trăm doanh nghiệp tư nhân hàng đầu cả nước ngay khi mới thành lập.
“Cậu Lý, cậu thật tài giỏi”, Cục trưởng Trịnh xúc động nói.
“Cảm ơn Cục trưởng Trịnh đã châm chước, nếu không thủ tục sẽ không thể hoàn thành nhanh được như vậy”, Lý Thần lịch sự nói.
Cục trưởng Trịnh vội vàng xua tay, bây giờ chính quyền địa phương nào cũng có nhu cầu thu hút đầu tư, đối với một doanh nhân giàu có như Lý Thần, đương nhiên ông ấy không thể làm qua loa được.
“Khách sáo rồi, đây là việc của tôi mà, à mà tên công ty là gì thế nhỉ?”
Lý Thần liếc nhìn Tô Vãn Thanh, người đang mỉm cười và ngồi bên cạnh anh, sau đó nói ra cái tên mà anh đã nghĩ ra từ lâu: “Gọi là công ty tư nhân Thần Thanh đi”.
Tô Vãn Thanh sửng sốt trong chốc lát, sau đó ngượng ngùng xấu hổ.
Cô không thể ngờ được Lý Thần lại ghép tên của hai người bọn họ lại với nhau làm tên công ty.
“Được, công ty Thần Thanh”, Cục trưởng Trịnh bật cười ha ha, vẫy tay bảo nhân viên nhập thông tin liên quan vào hệ thống ngay lập tức.
Nửa tiếng sau, khi đã hoàn thành xong đầy đủ thủ tục đăng ký công thương, Lý Thần tạm biệt Cục trưởng Trịnh và giám đốc Trương.
“Chú Lý, đám người ở biệt thự Dung Thành lần trước tối nay dùng bữa ở Sheraton, họ cứ kêu anh mời chú đi cùng, nể mặt anh nhé?”, Trương Giang cười nói với Lý Thần.
Lý Thần gật đầu, nói: “Được, tối em tới”.
Thấy Lý Thần nể mặt mình như vậy, Trương Giang bật cười lớn, nói: “Được, vậy tối nay bọn anh đợi chú nhé”.
Lý Thần vẫy tay chào tạm biệt.
Hai người dõi theo bóng Lý Thần và Tô Vãn Thanh lên Bentley rời đi, sau đó Cục trưởng Trịnh cảm thán nói với giám đốc Trương: “Ông Trương, người anh em này của ông rốt cuộc là thần thánh phương nào, số tiền đó quả thực là quá lớn luôn ấy”.
“Đừng nghĩ nhiều, cậu ấy không phải cậu chủ giàu có gì, tay trắng lập nghiệp hết đấy”, Trương Giang bật cười ha ha, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Cục trưởng Trịnh, không khỏi có chút đắc ý.
“Trước đây tôi cũng không dám tin như ông vậy, nhưng bây giờ tôi đã biết được rằng, có người, trời sinh đã không phải tầm thường, chúng ta không bì được đâu”.
“Đúng vậy”, Cục trưởng Trịnh gật đầu, trầm trồ khen ngợi.
“Bữa cơm tối nay tôi có được chào đón không?”, Cục trưởng Trịnh hỏi.
Trương Giang cười nói: “Cục trưởng Trịnh có thể tới chính là vinh dự của chúng tôi”.
…
Trên xe, Tô Vãn Thanh cầm trong tay một túi tài liệu, bên trong chỉ đơn giản một ít công văn và con dấu chính thức nhưng đại diện cho một công ty có giá trị thị trường lên tới một tỷ tệ.
Hơn nữa, nó còn được đặt theo tên của cô và Lý Thần.
Tô Vãn Thanh nhẹ nhàng nói với Lý Thần: “Vừa nãy tôi thấy cậu hẹn ăn tối với giám đốc Trương ở Sheraton đúng không?”
Lý Thần gật đầu nói: “Những việc này đều là mở rộng mối quan hệ cá nhân, làm ăn không thể không có bạn bè giúp đỡ.
Ngành nghề nào cũng vậy, cho nên tiệc rượu là một phần không thể thiếu”.
Tô Vãn Thanh nói: “Vốn dĩ tôi không định nói với cậu, hồi cấp ba chúng ta có một người bạn cùng lớp tên Lý Nhất Phong, cậu còn nhớ không? Trước đây cậu ta gọi điện thoại cho tôi, nói rằng hôm nay lớp chúng ta sẽ tổ chức một buổi tụ họp tại Sheraton”.
“Tôi định không đi, nhưng cậu ta bảo rất nhiều bạn nữ trước đây từng chơi thân với tôi liên tục bảo tôi đi, hôm nay vừa hay đến đó dùng bữa, hay cậu cùng tôi qua đó xem xem thế nào?”, Tô Vãn Thanh đưa ra ý kiến.
“Sao không ai gọi điện thoại cho tôi”, Lý Thần nói đùa.
“Con người là như vậy, thích bưng cao đạp thấp, trong mắt của bọn họ, cậu vẫn là một thằng kiết xác, nghe nói Lý Nhất Phong năm nay kiếm được rất nhiều tiền trên thị trường chứng khoán, lần này toàn gọi những bạn học có điều kiện khá giả đến nên đương nhiên sẽ không gọi cậu rồi”, Tô Vãn Thanh có chút tức giận nói.
“Hình như Lý Nhất Phong vẫn luôn theo đuổi cậu đúng không?”
Tô Vãn Thanh vội vàng nói: “Nói linh tinh gì thế, tôi không có bất kỳ quan hệ gì với cậu ta”.
“Vậy thì buổi gặp mặt đó không cần thiết phải đi”.
“Nếu như không phải mấy đứa bạn thân cứ không ngừng lôi kéo, tôi đã không đi rồi”,Tô Vãn Thanh nói như để giải thích.
Lý Thần cười nói: “Thoải mái đi, tôi không nghĩ nhiều chuyện Lý Nhất Phong theo đuổi cậu đâu, số người theo đuổi cậu đâu phải là ít, tuy nhiên bây giờ cậu ta không có cửa so với tôi, tôi phải nói cho cậu ta biết rằng đừng có mơ mộng gì với cậu nữa”.
Tô Vãn Thanh lúng túng nói: “Câu này của cậu rất dễ khiến người khác hiểu nhầm đấy”.
“Không phải hiểu nhầm, ý của tôi chính là những gì cậu đang nghĩ đó”, Lý Thần khẳng định.
“Này! Tôi chưa chuẩn bị kỹ! Cậu… Sao cậu đã nói ra rồi!”
“Chuẩn bị cái gì? Ý của tôi là để cậu yên tâm ở bên cạnh tôi làm việc, đừng nghĩ đến mấy chuyện tình cảm đó, là một người sếp, tôi không muốn thư ký của mình cả ngày đều nghĩ đến người đàn ông khác”.
“… Cậu đi chết đi!”
…
Năm giờ chiều tại khách sạn Sheraton.
Là một trong những chuỗi khách sạn cao cấp theo phong cách phương Tây đầu tiên của tỉnh, bây giờ Sheraton không phải là nơi mà người bình thường có thể tới được.
Hầu hết mọi người vẫn đầy tò mò và mê mẩn khách sạn năm sao tráng lệ này.
Chiếc Bentley của Lý Thần chậm rãi dừng ở lối vào khách sạn, sau khi xuống xe ném chìa khóa cho bảo vệ, lúc này Lý Thần nhận được điện thoại của Trương Giang.
“Chú Lý, bọn anh đang ở trong phòng bao Lan Giang Các, mọi người đều đang đợi chú đấy”.
Lý Thần liếc nhìn thời gian, cười nói: “Em đang ở phòng bao 407 ở tầng dưới, giao lưu một chút rồi sẽ lên sau”.
“407 à? Được, bọn anh đợi chú”, Trương Giang cười nói.
Sau khi cúp máy, Lý Thần và Tô Vãn Thanh cùng nhau vào sảnh khách sạn.
Mặc dù ở góc độ hiện tại, Sheraton là một khách sạn vô cùng sang trọng, nhưng Lý Thần là người có gu thẩm mỹ của hai mươi năm sau, cảm thấy khách sạn này thật sự quá lỗi thời.
“Sau này có thể tham gia vào ngành dịch vụ khách sạn, các khách sạn bây giờ thật sự không có chút tiền đồ nào”, Lý Thần tùy ý nói một câu.
Tô Vãn Thanh đã quen với những suy nghĩ nhảy vọt của Lý Thần, đang định lên tiếng, thì bắt gặp một cô gái trông rất quen.
“Tô Vãn Thanh?”, cô gái đó kinh ngạc thốt lên.
Tô Vãn Thanh cũng nở nụ cười: “Là Chu Thiến Thiến à? Mình không nhận ra cậu luôn ấy”.
Chu Thiến Thiến có khuôn mặt khả ái và được đánh giá là xinh xắn, nhưng so với Tô Vãn Thanh thì cô ấy lại quá nhạt nhòa.
Tuy nhiên tính cách của Chu Thiến Thiến rất tốt, Lý Thần cũng nhớ cô ấy, là một cô gái có học thức, xuất thân từ một gia đình khoa bảng.
Đối với buổi họp lớp hôm nay, Chu Thiến Thiến rõ ràng là đã ăn vận rất chỉn chu, chiếc váy mới tinh trông là biết vừa mới mua không lâu, trông cũng khá vừa vặn.
“Mình còn tưởng cậu sẽ không đến cơ”.
Chu Thiến Thiến nhìn thấy Tô Vãn Thanh thì rất vui, liền lập tức bước tới.
“Không còn cách nào, các cậu ai nấy cũng gọi điện khủng bố mình không ngừng nên đành phải tới thôi… Đây là Lý Thần, cậu còn nhớ không?”
Sau khi nghe thấy Tô Vãn Thanh nói như vậy, Chu Thiến Thiến nhìn về phía Lý Thần, nghĩ ngợi một lúc, lắc đầu, ngại ngùng nói: “Lâu quá rồi, mình không nhớ nữa”.
Lý Thần cũng không để tâm, cười nói: “Chớp mắt đã mười năm rồi, không nhớ là chuyện bình thường”.
Chu Thiến Thiến không quan tâm đến Lý Thần mà vui vẻ nói với Tô Vãn Thanh: “Cậu có biết không, lớp chúng ta có một cao thủ đầu tư chứng khoán đấy, năm nay Lý Nhất Phong đã kiếm được bảy, tám trăm nghìn trên thị trường chứng khoán, hôm nay buổi họp lớp này do cậu ấy chi trả đấy”.
“Vừa hay đúng lúc cậu ấy đang đang ở phòng bao trên lầu để dạy cho mọi người những kiến thức về giao dịch chứng khoán, chúng ta mau đi thôi, nói không chừng tiếp thu được chút ít, kiếm được một khoản đấy!”, Chu Thiến Thiến nói xong liền kéo tay Tô Vãn Thanh lên lầu.
Thấy Lý Thần mỉm cười thản nhiên ở bên cạnh, Tô Vãn Thanh bất lực mỉm cười, cao thủ chứng khoán gì chứ, làm sao có thể so được với Lý Thần?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...