Lý Thần đã sơ suất một lần, vì vậy anh tuyệt đối sẽ không lấy sự an toàn của Tô Vãn Thanh ra để thử lần hai.
“Chú Tô, cháu sẽ dắt theo mấy người của chú.
Bọn họ sẽ yểm trợ ở bên ngoài, còn cháu và Lưu Quân lên trên là được rồi”, Lý Thần nói.
Tô Đông Thăng gật đầu, nói: “Như vậy là ổn nhất”.
Advertisement
“Cháu cứ ra ngoài đi, chú sẽ dặn dò xuống dưới.
Người sẽ theo sát phía sau cháu, họ tự biết phải làm như thế nào”.
Tô Đông Thăng nói xong vỗ vai Lý Thần, trầm giọng nói: “Chú ý an toàn, chờ cháu chiến thắng quay về”.
Advertisement
Lý Thần gật đầu, mím môi, dắt Lưu Quân ra khỏi phòng làm việc.
Không nói gì bởi vì anh đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
Anh sợ rằng nếu nói nhiều thì cảm xúc trong lòng sẽ không kìm được mà bộc phát hết.
Và tất cả những thứ này anh muốn để lại cho hai người Nhan Hạ và Nhan Hải từ từ tận hưởng…
…
“Cầu Kiếu phố Nam? Tiểu Hạ, chẳng lẽ mày định thật sự giao trả người phụ nữ cực phẩm như này cho Lý Thần sao?”
Nhìn thấy Nhan Hạ tắt video, Nhan Hải không kìm được lòng hỏi.
Vốn dĩ kế hoạch của Nhan Hạ, ông ta định không quan tâm, thứ ông ta quan tâm chỉ có Tô Vãn Thanh – người phụ nữ cực phẩm này thôi.
Bây giờ nếu như Nhan Hạ thật sự có ý định giao dịch với Lý Thần, vậy thì mấy ngày qua ông ta ngày nhớ đêm mong chẳng phải đều tốn công vô ích rồi sao?
Nhan Hạ cười gằn hai tiếng, đứng dậy đi tới bên cạnh Nhan Hải, nói: “Chú hai, nếu cháu đã nhờ chú một việc lớn như vậy, đương nhiên sẽ không để chú đến đây vô ích được?”
“Ba điều kiện đó cháu muốn, nhưng Tô Vãn Thanh ấy mà, đương nhiên cũng phải nếm thử mới được”.
Nhan Hạ nhìn chằm chằm Tô Vãn Thanh đang co rúm trong góc đang nhìn anh ta một cách đầy kinh ngạc và tức giận rồi cười ngông cuồng.
Lúc này Nhan Hạ không thể nhìn thấy biểu cảm của mình, hung tợn đến mức méo mó, giống như một kẻ tâm thần phân liệt, làm gì còn chút phong độ nho nhã nào của trước đây.
Nhan Hải nghe xong liền phá lên cười, vỗ vai Nhan Hạ nói: “Đúng vậy, đúng vậy, không có lý do gì mà lại trả một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần như vậy về cho hắn, như thế thì đáng tiếc lắm”.
Nói rồi, Nhan Hải dùng ánh mắt cực kỳ dâm tục nhìn Tô Vãn Thanh, nói: “Người phụ nữ như này mà chỉ được chơi vài lần thì tiếc lắm, chú còn muốn giam cô ấy lại, chơi một khoảng thời gian, đợi chơi chán rồi tính tiếp”.
“Nhưng mà người phụ nữ như thế này, chơi thế nào chắc cũng không chán được đâu”.
Nghe thấy những lời nói ô uế thô t ục bên tai, lại nhìn thấy ánh mắt dâm dê đê tiện của hai người này nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng Tô Vãn Thanh không khỏi kinh hoảng, sợ hãi.
Suy cho cùng Tô Vãn Thanh cũng chỉ là một người phụ nữ, bất kỳ người phụ nữ nào cũng sẽ hoảng sợ và lo lắng khi gặp phải tình huống như vậy.
Nhưng Tô Vãn Thanh sẽ không để cảm xúc sợ hãi lấn át lý trí, cô cố gắng hết sức để bình tĩnh lại.
Lúc này gào thét hay van xin đều vô dụng, mà Tô Vãn Thanh cũng không thèm cầu xin loại người như Nhan Hải và Nhan Hại, đối với cô mà nói chuyện đó còn đau khổ hơn cái chết!
Thấy Nhan Hải và Nhan Hạ đang cười đắc ý, còn người phụ nữ đang canh chừng mình lúc này có chút lơ đễnh, Tô Vãn Thanh đột nhiên đứng dậy lao về phía cửa sổ.
Trước khi Nhan Hạ và Nhan Hải kịp phản ứng lại, người phụ nữ canh chừng Tô Vãn Thanh tên là Tiểu Phi đã nhận ra có điều gì đó không ổn.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...