Lý Thần mỉm cười, lãnh đạm nói: “Nhưng sợ rằng có người sống mấy chục năm vô ích, luôn cho rằng mình là thông minh nhất, thế thì tội gì phải vậy?”
Câu nói này khiến sắc mặt Nhan Bân trở nên u ám.
Advertisement
Ngoài mặt Lý Thần nói Quan Chi Đống, nhưng trên thực tế, anh đang mắng cả ông ta.
Nhan Bân tức đến mức bật cười, lạnh lùng nói: “Được rồi, vậy chúng ta sau này gặp lại, tin rằng ngày đó sẽ tới rất nhanh thôi, dự án bờ phía Bắc ngày mai sẽ khởi công, chúng ta là hàng xóm mà!”
Advertisement
“Vậy thì chúc hai vị sớm phát tài”, Lý Thần thờ ơ nói.
Nhan Bân và Quan Chi Đống khịt mũi lạnh lùng rồi tức giận bỏ đi.
Sau khi bọn họ đi, người phụ trách chuyện này của chính quyền Thiển Hải cười khổ với Lý Thần: “Sếp Lý, có một số chuyện chúng tôi mắc kẹt ở giữa thực sự rất khó xử, mong anh thông cảm một chút cho chúng tôi dễ làm việc”.
Đối với anh ta, Lý Thần tỏ ra rất lịch sự, cười nói: “Đây là điều đương nhiên, bên trên bao giờ cũng khó xử, điều chúng tôi có thể làm là cố gắng hết sức để chia sẻ một số khó khăn với các lãnh đạo”.
“Như này đi, đợi tôi quay về rồi nghiên cứu thêm.
Xây dựng một con đường xanh cho người đi bộ dọc theo bờ Nam sông Nam Lâm cùng với dự án phủ xanh đất trống đồi trọc là một chuyện tốt cho môi trường và hình ảnh của chính quyền thành phố chúng ta, về chuyện này, bất động sản Thần Thanh sẽ bỏ toàn bộ số vốn”.
Người phụ trách nghe thấy vậy hai mắt sáng lên, ánh mắt nhìn Lý Thần càng thêm ngưỡng mộ.
Anh ta đã từng gặp rất nhiều người trẻ tuổi xuất chúng, nhưng đây là lần đầu tiên gặp một thanh niên biết tiến lùi có mức độ như Lý Thần, kiêu ngạo mà không ngông cuồng.
Vốn dĩ với mức độ quan trọng của dự án bờ phía Bắc, Lý Thần hoàn toàn có thể phớt lờ anh ta, thậm chí hoàn toàn có thể bác bỏ một số chuyện mà chính quyền thành phố đã làm trong cuộc tiếp xúc với Nhan Bân và Quan Chi Đống.
Nhưng Lý Thần không làm vậy.
Rất biết cách nắm bắt cục diện, cũng có thể gãi đúng chỗ ngứa của chính quyền thành phố.
Người như vậy thật sự là nhân tài.
“Được, tin tức tốt này tôi sẽ lập tức mang về.
Cũng không còn sớm nữa, tôi xin phép không làm phiền nữa”.
Lý Thần cười nói: “Công việc quan trọng, tôi sắp xếp người đưa anh về”.
Vừa dứt lời, hoàn toàn không cần Lý Thần dặn dò, Đường Thuận Lợi lập tức tinh ý nháy mắt với một số cấp dưới, lập tức có người đi tới đưa người phụ trách đi.
Sau khi người phụ trách đi, Đường Thuận Lợi cung kính nói với Lý Thần: “Sếp Lý, chiêu này của anh đúng là lợi hại.
Ví dụ như người phụ trách đó, tôi cho rằng mặc dù anh không chỉ ra lòng tham muốn lấy được lợi ích nhưng lại không dám đắc tội với chúng ta của họ, nhưng cũng sẽ không cho họ đẹp mặt gì”.
Lý Thần nhẹ giọng nói: “Bọn họ cũng là vì công việc, anh ta chỉ là một nhân vật nhỏ, quyết định là do cấp trên đưa ra, mà cấp trên
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...