Lời nói của Lý Thần khiến toàn bộ phòng Đế Vương im lặng như tờ.
Thật không ngờ Lý Thần lại dám phản bác lại ông cụ Lâm như vậy.
Ông cụ với sắc mặt bình tĩnh, không nhận ra là đang buồn hay vui.
Advertisement
Lâm Lang Thiên thì không nhịn được nữa, đứng dậy quát: “Lý Thần, anh có biết thân phận của mình là gì không, dám phản bác lại ông tôi sao?”
“Anh nói xem thân phận tôi là gì nào?”
Advertisement
Lý Thần phản kích lại, rồi nói: “Tôi chỉ là một người dân thường, bố mẹ đều là nông dân, chẳng qua là một người làm kinh doanh nhưng tôi cảm thấy đạo lý đúng thì tôi cần nói ra thôi!”
Lâm Lang Thiên tức giận tới mức bật cười, chỉ vào Lý Thần và nói: “Ấy, còn lên giọng phải không.
Khi ông nội tôi đang còn hừng hực trên chiến trường thì không biết là anh đang ở đâu đấy.
Tới lượt anh đối đầu với ông nội tôi sao?”
“Chính vì tôi tôn trọng ông cụ nên mới nói chuyện rõ ràng, nói cách khác, nếu cùng là lời đó được nói ra từ miệng anh thì tôi làm biếng chẳng buồn phản bác làm gì”.
Lời nói của Lý Thần khiến Lâm Lang Thiên tức tới mức như muốn nổ phổi.
“Mẹ kiếp, ý của anh là gì? Anh khinh thường tôi sao?”, Lâm Lang Thiên nghiến răng nói.
“Đúng vậy”, Lý Thần thản nhiên gật đầu, thừa nhận.
Rõ ràng là điều đó có hiệu quả ngay lập tức.
Lâm Lang Thiên hoàn toàn tức giận, nhìn chăm chăm Lý Thần, lạnh lùng nói: “Đừng tưởng tạm thời có ưu thế thì không coi ai ra gì.
So với những gia tộc đã thiết lập hàng mấy chục năm như chúng tôi thì anh còn kém lắm”.
“Vì vậy đó chính là khác biệt giữa anh và tôi”, Lý Thần thản nhiên nói.
“Anh mở miệng ra thỉ biết nói về gia tộc mình, còn tôi, dù đứng ở đâu thì cũng đại diện cho chính mình”.
Lâm Lang Thiên giận sôi máu, dường như muốn nổ tung.
“Lang Thiên!”, Lâm Chính Bân gằn giọng, lần này Lâm Lang Thiên đã thua hoàn toàn rồi.
Ông ta không thể để con trai mình làm nhục thêm những người khác nữa.
Nếu không, lớn chuyện lên thì sẽ không dễ gì giải quyết.
Lâm Lang Thiên hít một hơi thật sâu, cười lạnh lùng: “Để tôi xem anh có thể cuồng ngạo tới khi nào”.
Nói xong, Lâm Lang Thiên ngồi xuống.
Lúc này, ông cụ Hoắc cuối cùng cũng lên tiếng, vui vẻ nói với ông cụ Lâm: “Người anh em Kính Đình, thấy những thanh niên trẻ tuổi tràn đầy năng lượng như vậy, tôi thấy rất vui, đất nước của chúng ta không phải cần những người trẻ tuổi như này phát triển và kế thừa sao?”
Ông cụ Lâm nhẹ giọng nói: “Chỉ sợ rằng có một số người đi sai đường, tương lai không dễ quay đầu”.
Ông cụ Hoắc giảm dần nụ cười, nói: “Đường đi kiểu gì thì cũng sẽ ra thôi, một số người cảm thấy đó là vách núi, nhưng có người khác lại cho rằng đó là đường lên trời, chúng ta già rồi, so về sự quyết đoán, chúng ta không bì được với đám trẻ đâu”.
Ông cụ Lâm nhìn ông cụ Hoắc, nhẹ giọng nói: “Chính Đạo, nếu đã nói đến đây, tôi cũng sẽ cho ông biết điểm mấu chốt.
Mấy ông già chúng tôi đều hi vọng mọi người có thể phát triển hòa thuận, đừng vì những chuyện nhỏ mà làm ầm lên thì không hay”.
Ông cụ Hoắc trả lời: “Điểm này tôi rất đồng ý, nhưng cho dù là kinh doanh hay là những chuyện khác, mỗi người luôn có quan điểm riêng của mình, nên giành giật cái gì, đương nhiên không thể dễ dàng từ bỏ được”..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...