Hoắc Hoàn Vũ thấy Lý Thần cúp máy vội vàng hỏi: “Lâm Lang Thiên à?”
Lý Thần gật đầu: “Anh ta bảo chúng ta năm rưỡi tới khách sạn InterContinental”.
“Ha ha, xem ra chuẩn bị thương lượng rồi”, Hoắc Hoàn Vũ cười lạnh nói.
Advertisement
“Bây giờ anh ta đang nắm quân át chủ bài trong tay, vì vậy anh ta đương nhiên muốn tối đa hóa lợi ích của mình rồi, xem xem anh ta nói thế nào trước đã”, Lý Thần nói.
Advertisement
Hoắc Hoàn Vũ thở dài một hơi, trầm giọng nói: “Chúng ta cũng không thể hạ thấp bản thân mình quá, chuyện này do tôi gây ra, tôi sẽ tự chịu trách nhiệm.
Tôi nói rồi, cùng lắm thì tôi sẽ quay về nhận tội với ông nội”.
“Lâm Lang Thiên làm ra chuyện như vậy, mặc dù vấn đề ở tôi trước, nhưng anh ta cố tình phá hoại quy tắc, gia đình chúng tôi cũng không thể bỏ qua như vậy được.
Lâm Lang Thiên làm gì có gan khiến nhà họ Lâm khai chiến với nhà họ Hoắc?”
“Không đâu”, Lý Thần lắc đầu, khẽ nheo mắt lại.
“Nhưng tình hình ở Yến Kinh lúc này rất phức tạp, các phe phái địa phương và bên Hồng Kông đều đang nhìn chằm chằm vào dự án xây dựng Olympic.
Nếu như làm không tốt, sẽ xảy ra chuyện lớn, vì vậy chúng ta nhất định phải kiểm soát tình hình”.
“Tuy nhiên chúng ta không thể xem nhẹ, vậy đi, anh đi làm mấy chuyện này trước”.
“Thứ nhất, chuyển hết tất cả các khoản tiền của công ty ra ngoài”.
“Thứ hai, ngay lập tức bắt đầu thu xếp việc chuẩn bị kế hoạch dự phòng cho dự án Olympic”.
“Thứ ba…”
…
Năm rưỡi chiều, Lý Thần và Hoắc Hoàn Vũ dắt theo Lưu Quân, ba người đến đại sảnh của khách sạn InterContinental đúng giờ.
Đại sảnh lớn đủ để chưa hơn hai mươi người dùng bữa cùng một lúc, nhưng ở nơi rộng lớn như vậy lúc này lại chỉ có sáu người.
Quan Lâm Lâm, Nhan Hạ, Lâm Lang Thiên, Lý Thần, Hoắc Hoàn Vũ, Lưu Quân.
Thấy Lý Thần đi vào, Lâm Lang Thiên đứng lên cười ha ha tiếp đón: “Khách quý tới, mau vào đi nào”.
Hoắc Hoàn Vũ nhìn Lâm Lang Thiên đang cười tươi như hoa, bĩu môi nói: “Mẹ kiếp đừng có giả vờ nữa, thằng họ Lâm kia, bọn tao biết hết rồi mày còn vờ vịt làm cái đéo gì? Làm bộ làm tịch cho ai xem? Cậu chủ đây nhìn mà ngứa mắt”.
Lâm Lang Thiên không buồn quan tâm, vẫn duy trì nụ cười trên mặt, nói: “Nghe nói hai ngày nay tâm trạng của anh Hoắc không tốt, quả đúng là như vậy, anh Hoắc, gần đây Yến Kinh trời vào đông, thời tiết hanh khô, đừng nổi giận quá, tránh ảnh hưởng đến sức khỏe”.
Hoắc Hoàn Vũ suýt chút nữa thì không nhịn được đấm vào mặt Lâm Lang Thiên một cái, nghiến răng nói: “Tâm trạng của cậu chủ đây đang rất tốt, nhưng từ khi nhìn thấy thứ rác rưởi như mày thì liền không nhịn được muốn đạp cho mấy cái”.
“Tố chất của người Hồng Kông đều như này sao?”, Quan Lâm Lâm đứng lên, chế giễu nói.
Hoắc Hoàn Vũ lập tức quay đầu lại, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Quan Lâm Lâm: “Xem ra không đánh mày thì mày ngứa ngáy toàn thân đúng không? Thật sự cho rằng ông đây không đánh phụ nữ à? Dám động vào ông thì đừng trách ông không khách khí”.
Sắc mặt Quan Lâm Lâm lập tức thay đổi, mặc dù rất tức giận, nhưng trong lòng vẫn vô cùng sợ hãi Hoắc Hoàn Vũ như bị điên này, cô ta đã tận mắt nhìn thấy thằng cha này nổi trận lôi đình, thật sự rất đáng sợ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...