Sau khi hai người thương lượng xong, xuống xe bước vào khách sạn.
Khi đến cửa phòng, Nhan Hạ hít sâu một hơi, đang định gõ cửa, cửa đã được mở ra từ bên trong.
Nhìn thấy Lưu Quân mặt không cảm xúc, Nhan Hạ lạnh lùng nói: “Lý Thần và Hoắc Hoàn Vũ có ở bên trong không, tôi muốn gặp họ”.
Advertisement
“Đợi đấy”, Lưu Quân lạnh nhạt phun ra hai từ, sau đó xoay người đi vào bên trong.
Một lúc sau, giọng nói của Lý Thần vang lên từ trong phòng: “Vào đi”.
Advertisement
“Vẫn còn kênh kiệu gớm”, Nhan Hạ cười lạnh một tiếng, kéo Quan Lâm Lâm vào bên trong.
Trong phòng khách, Lý Thần ngồi trên ghế sô pha, nhìn Nhan Hạ và Quan Lâm Lâm bước vào.
“Hoắc Hoàn Vũ đâu?”, Nhan Hạ bước vào là nhìn một lượt, không nhìn thấy Hoắc Hoàn Vũ thì lên tiếng hỏi.
“Ra ngoài làm việc rồi”, Lý Thần nói với vẻ ý vị: “Tôi cứ tưởng là thủ đoạn do Lâm Lang Thiên đứng sau gây ra, thật không ngờ hai người cũng không thoát khỏi.
Nghĩ cũng phải, những chuyện xấu xa như thế này, sợ rằng Lâm Lang Thiên không dám ra tay nên hai người mới là công cụ tốt nhất”.
Nhan Hạ và Quang Lâm Lâm tái mặt rồi lên tiếng: “Tôi không hiểu anh đang nói gì”.
Lý Thần thản nhiên nói: “Nghe không hiểu cũng không sao, dù sao thì cũng nói ra lý do các người đến đi, có chuyện gì thì nói”.
Nhan Hạ cười lạnh lùng, nhìn Lý Thần chăm chăm: “Bộ dạng làm màu của mày thật sự khiến người khác cảm thấy ghê tởm”.
“Mấy ngày trước, khi chúng ta gặp nhau sau buổi tiệc, thái độ của anh tốt hơn bây giờ nhiều”, Lý Thần nói đầy ý vị.
Nhan Hạ nghĩ tới việc bản thân phải quỳ xuống, uất ức xin lỗi Lý Thần và bị sỉ nhục thì lập tức trở nên tức giận.
“Mày đừng tưởng có chút khí thế thì không coi ai ra gì.
Tao nói cho mày biết, những người trên đời này có thủ đoạn lợi hại hơn mày còn nhiều lắm.
Mày là cái thá gì? Phong thủy luân lưu, đã nghe câu này bao giờ chưa?”, Nhan Hạ tức giận quát.
Quan Lâm Lâm lập tức tiếp lời: “Đúng vậy, tôi khó chịu nhất loại người như anh, ra vẻ ngầu lắm, xem xem có buồn nôn hay không?”
“Lâm Lang Thiên kêu các người đến để nói những lời nhảm nhí này à?”, Lý Thần hỏi
Quan Lâm Lâm phụt cười: “Đương nhiên là không phải, hôm nay bọn tôi tới đây là để thông báo.
“Và cả số tiền kia, nhà họ Hoắc đúng là nhiều tiền thật đấy.
Chỉ riêng một công ty con ở Yến Kinh mà số tiền đã lên tới mấy tỉ tệ rồi”.
“Kế hoạch về thôn vận hội, anh Lâm cũng rất có hứng thú, anh ấy kêu chúng tôi nói với anh, cảm ơn anh đã đưa ra sách lược, khiến cơ hội nắm chắc thế vận hội của anh ấy càng nhiều hơn”.
Lý Thần nhìn hai người, thản nhiên nói: “Các người dùng thủ đoạn bỉ ổi bắt Hoắc Hoàn Vũ ký hợp đồng, như vậy là không tính, các người không hiểu pháp luật sao”
Nhan Hạ bật cười, nói: “Có giỏi thì chúng mày gọi cho quan tòa đi.
Thứ mà bọn tao có là thời gian đi hầu tòa với chúng mày.
Giấy trắng mực đen còn có cả dấu, một câu
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...