Lý Thần bước tới, cười nói: “Trước đây cô nói buổi biểu diễn thời trang bị hoãn, ở lại Hỗ Thị thời gian lâu như vậy, tôi còn tưởng rằng hôm nay cô không đến được cơ”.
Hoắc An Lan vén lọn tóc sau vành tai, nói: “Hôm nay là ngày quan trọng của anh, tôi nhất định sẽ tới, nhưng mà đúng là tôi đi quãng đường xa đây không phí công mà, thực sự rất đặc sắc”.
Advertisement
“Cám ơn”, Lý Thần cười nói.
Lúc này có tiếng bước chân truyền tới, Hoắc An Lan quay người nhìn thấy Tô Vãn Thanh đang đi tới liền cười nói với Lý Thần: “Được rồi, đi ra với bạn gái anh đi, tôi tới chỗ bố”.
Advertisement
“Được, lát nữa gọi cho cô sau”, Lý Thần nói.
Hoắc An Lan khẽ mỉm cười, xoay người rời đi.
Sau khi Hoắc An Lan rời đi, Lý Thần quay lại, chỉ cảm thấy hai mắt nhòe đi, chỉ cảm thấy một cơ thể mềm mại nhào vào trong lòng mình.
Mùi hương thơm phức ập tới, mang theo chút vui mừng cùng chút ghen yêu: “Nói chuyện với Hoắc An Lan vui quá nhỉ?”
Lý Thần vòng tay ôm cô gái trong lòng, cười nhẹ nói: “Có phát hiện bất ngờ mà anh tặng cho em không?”
Tô Vãn Thanh ngẩng đầu lên trong vòng tay của Lý Thần, hai mắt sáng bừng như sao, nói: “Nếu như không phải anh làm chuyện đó rất có tâm thì em đã không dễ dàng bỏ qua cho anh như vậy rồi”.
Nói xong Tô Vãn Thanh không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của những nhân viên đi đi lại lại bên cạnh, yên tâm dựa đầu vào vai Lý Thần, khẽ nhắm mắt lại rồi lẩm bẩm: “Có lúc em nghĩ rằng mình có thể gặp được anh thật sự rất may mắn”.
Lý Thần cúi xuống nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô gái mình yêu, nhẹ nhàng nói: “Anh sẽ cho em những thứ tốt nhất, cho dù là gì.
Từ khoảnh khắc lần đầu tiên anh nhìn thấy em, anh đã hạ quyết tâm rồi, thật may mắn rằng ông trời lại cho anh một cơ hội”.
Tô Vãn Thanh chỉ nghĩ rằng Lý Thần nói chuyện hai người gặp lại nhau sau nhiều năm từ sau khi tốt nghiệp ba nên không để ý lắm.
Cô vĩnh viễn không biết rằng cơ hội thứ hai mà Lý Thần nói chính là hai kiếp người.
“Lát nữa anh cùng quay về với em chứ?”, Tô Vãn Thanh hỏi.
Lý Thần nói: “Ở đây anh vẫn còn chút việc, bận tới đêm muộn cơ, em về trước đi”.
Tô Vãn Thanh gật đầu, hai người cùng bước ra khỏi phòng, nhưng cách đó không xa, có người đang đứng ngồi không yên ở bên kia hành lang.
Nhan Hạ.
Nhìn thấy Lý Thần và Tô Vãn Thanh đi ra, mặc dù khuôn mặt Nhan Hạ tràn đầy sợ hãi và lo lắng nhưng vẫn nhanh chóng bước tới.
“Anh Lý, cô Tô, chào hai người…”, Nhan Hạ chào hỏi.
Tô Vãn Thanh không muốn để ý đến người này, hừ một tiếng rồi quay đầu lại.
Thấy phản ứng của Tô Vãn Thanh, khóe miệng Nhan Hạ khẽ giật giật.
“Có chuyện gì sao?”, Lý Thần lạnh nhạt hỏi.
Nhan Hạ nghe thấy vậy liền nghiêm túc nhìn biểu cảm của Lý Thần, thật ra anh tới để thăm dò cảm xúc và thái độ của Lý Thần, nếu như anh ta chủ động xin lỗi, Lý Thần không làm khó anh ta nữa thì chứng minh Lý Thần chỉ là một MC mà thôi.
.