Chưa tới mười phút, máy bay hạ cánh, đáp xuống đường băng.
Lý Thần và Hoắc Hoàn Vũ đứng sau hai ông lớn, phía sau nữa là đoàn đón tiếp.
Nhìn thấy ông cụ Hoắc đi đầu, bốn người của bốn đại gia tộc cùng xuống bậc thang, hai ông lớn chủ động bước tới, nhiệt tình chào hỏi ông cụ Hoắc.
Advertisement
Mặc dù mọi người đều lần đầu gặp mặt nhưng sự ăn ý của đám lão làng thì không hề tầm thường, cứ như đã kết giao lâu lắm nên nói chuyện vô cùng vui vẻ.
Advertisement
Ông cụ Hoắc bước tới trước mặt Lý Thần, cực kỳ thân mật vỗ vai anh: “Lý Thần, chúng ta lại gặp nhau rồi”.
Lý Thần cung kính cười nói: “Chào ông, nhìn thấy ông vẫn rắn rỏi vậy cháu rất vui”.
Ông cụ bật cười ha ha: “Thấy cuộc sống của người dân càng lúc càng tốt lên, thực lực và sức ảnh hưởng của dân tộc chúng ta tăng mạnh, tôi có thể yên tâm nhắm mắt được rồi”.
Trong tứ đại gia tộc, chắc chắn nhà họ Hoắc là đặc biệt nhất, địa vị trong quốc nội cũng là cao nhất.
Ông ấy không còn là một thương nhân lớn bình thường nữa, thậm chí về cấp bậc, ông ấy còn cao hơn hai ông lớn còn lại đang có mặt ở đây.
Bất luận là thân phận thuộc tầng lớp nào thì nhất cử nhất động của họ cũng đều nhận được sự chú ý của rất nhiều người.
Thấy sự thân mật của ông cụ Hoắc và Lý Thần, thì không chỉ có hai ông lớn của Yến Kinh lộ vẻ suy tư mà đến những người của ba gia tộc còn lại cũng có biểu cảm ý vị.
Sau đó, Bao Thuyền Vương và Lý Gia Thành cũng tới chào hỏi Lý Thần.
Cuối cùng là Lý Vạn Cơ mà Lý Thần chưa từng gặp mặt.
Người này có biểu cảm nghiêm túc, tỏ ra khinh thường người khác.
Đi theo sau là Diệu Khang, đối với người này thì anh biết.
“Hậu sinh khả úy, cậu thật tài giỏi”, Lý Vạn Cơ để lộ nụ cười và khen ngợi.
“Cảm ơn sếp Lý đã khen ngợi, so với các vị tiền bối thì tôi vẫn còn nhiều điều phải học hỏi”, Lý Thần tiếp đón, ứng xử chỉn chu, thấu đáo không hề giống như một thanh niên mới có hơn hai mươi tuổi.
Lý Vạn Cơ cười ha ha: “Hồng Kông dù sao cũng nhỏ quá, nhất là hai năm gần đây, trầm quá, tôi cảm thấy không tốt lắm, cần có những thanh niên trẻ như cậu khơi dậy cho bọn họ, để bọn họ biết đạo lý có người giỏi ắt sẽ có người giỏi hơn”.
“Hơn nữa tôi cảm thấy nội địa còn phồn hoa hơn tôi tưởng tượng nhiều, có thể bồi dưỡng được những thanh niên trẻ tuổi như vậy.
Tôi hi vọng nội địa sẽ có tương lai rất lớn”.
“Diệu Khang, giai đoạn này tiếp xúc với người trong nước nhiều một chút, đừng luôn cho rằng trong nước thì lạc hâu, đừng quên gốc rễ của chúng ta là gốc rễ của đất nước, hơn nữa tương lai của đất nước có thể nói là tiền đồ vô lượng,
“Thị trường lớn như vậy, chúng ta có thể học ông cụ Hoắc đầu tư trong nước mà”.
Lý Diệu Khang cung kính nói: “Vâng, thưa bố”.
Lời nói của Lý Vạn Cơ khiến hai ông lớn của Yến Kinh cảm thấy vô cùng thoải mái, nhận được sự đón nhận của những gia tộc lớn thì chẳng phải chính là sự công nhận dành cho bọn họ hay sao.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...