Lý Thần thản nhiên nói: “Đương nhiên là đón bạn gái của tôi rồi”.
Quan Lâm Lâm lạnh lùng nói; “Đúng là chưa thấy ai mặt dày như anh, còn một điều bạn gái, hai điều bạn gái, những lời nói hôm đó anh nghe không vào tai à?”
“Xin lỗi, thường khi có ruồi muỗi vo ve bên tai thì tôi không nghe”, Lý Thần nói.
Quan Lâm Lâm hơi đỏ mặt, tức giận nói: “Anh nói ai là ruồi đấy?”
Nhan Hạ thản nhiên nói: “Lâm Lâm, đừng tốn sức tức giận loại người này, dưỡng da cho tốt, hai ngày nữa đi tham gia tiệc tối với cậu Lâm, loại người hạ đẳng này, chỉ có thể ở nhà xem tivi mà thôi”.
Quan Lâm Lâm cười lạnh lùng: “Nói vậy chưa chắc đã đúng đâu, bạn Vãn Thanh giỏi giang như vậy, không biết chừng đã có cho anh ta một tấm thiệp mời rồi đấy?”
Nhan Hạ cười ha ha: “Với môi trường như thế, thì dù người mặt dày như anh ta tham gia cũng đã làm sao?”
“Ai thèm quan tâm tới anh ta chứ? Không thể nào cứ gặp ai đó thì cũng nói mình là bạn trai của Tô Vãn Thanh mà.
Như vậy sợ rằng ban tổ chức tưởng rằng anh ta bị điên và sẽ đuổi ra ngoài mất”.
Quan Lâm Lâm che đi nụ cười kiêu ngạo: “Không biết chừng ai cũng mặc kệ anh ta, thế là sau đó anh ta đi tới một góc chụp vài bước ảnh làm bằng chứng đã chen vào tầng lớp thượng lưu thành công cũng nên".
Lý Thần thản nhiên nhìn hai anh em họ diễn kịch và hỏi: “Hai người cũng nhận được thư mời à? Chắc chắn sẽ đi chứ?”
Quan Lâm Lâm kiêu ngạo nói: “Quan hệ giữ tôi và anh Lâm khá tốt, không chừng tương lai sẽ kết hôn, lấy hai tờ giấy mời đương nhiên là chuyện nhỏ, chắc chắn là chúng tôi sẽ đi, sao, sợ rồi à? Hay là bạn học Vãn Thanh không chuẩn bị được cho anh một tờ nên anh cảm thấy khó chịu?
Lý Thần thản nhiên nói: “Đều không phải, mọi người đi là tốt rồi.
Nếu như mọi người không đi thì thật tiếc lắm”.
Nhan Hạ nhạy cảm cảm nhận được ý tứ trong lời nói của Lý Thần, nhưng khi đang định nói gì đó thì nghe thấy Quân Lâm Lâm mở miệng: “Đừng làm bộ, lần này tôi thật sư mong bạn học Vãn Thanh có thể kiếm được cho anh một tờ giấy mời đấy”.
“Chỉ có như vậy thì anh mới thật sự được thấy xã hội thượng lưu là như thế nào.
Loại rác rưởi bất tài như anh không toát ra được đâu, mà ngược lại vẽ hổ không thành lại thành vẽ chó, chỉ làm trò cười cho người khác mà thôi”.
“Xã hội thượng lưu sao?”, Lý Thần hỏi ngược lại và bật cười: “Tôi rất hi vọng có thể nhìn thấy xã hội thượng lưu mà mọi người nói tới như thế nào”.
Quan Lâm Lâm cười lạnh lùng: “Đương nhiên là anh chờ đợi rồi, không phải anh đến nằm mơ cũng muốn trở thành người thượng lưu sao, đáng tiếc anh đã bị mặc định là không làm được rồi?”
Vừa nói, Quan Lâm Lâm vừa nghiêm túc nhìn biểu cảm dửng dưng của Tô Vãn Thanh ở bên cạnh: “Bạn học Vãn Thanh, tôi khuyên cậu vẫn là nên cân nhắc, anh họ tôi dù ở phương diện nào cũng hơn kẻ kém tắm này, sao cậu không hiểu đạo lý đơn giản đó nhỉ?”
“Cái kẻ kém tắm này ngoài bộ dạng giả vờ bên ngoài ra thì chẳng biết gì cả, chỉ biết ôm đùi cậu ăn cơm chùa thôi, căn bản không xứng với cậu, chỉ có anh họ tôi, một nhân tài ưu tú như vậy mới là sự lựa chọn phù hợp nhất cho cậu”.
Tô Vãn Thanh lạnh lùng nhìn Quan Lâm Lâm, sau đó đột nhiên thở dài.
“Nói thật, lần đầu tiên tôi nhìn thấy người như cậu, mở miệng ra là xã hội thượng với lưu.
Cậu thật sự cảm thấy dựa vào thực lực và vốn liếng của mình thì có thể bước vào cái gọi là xã hội thượng lưu sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...