“Kế hoạch của cháu thực ra không phức tạp, có thể thành công là hoàn toàn dựa vào việc nắm được điểm yếu trong tính cách của Vạn Thủ Cường.
Kết cục này, đối với người từng trải mà nói thì chẳng có gì là cao minh cả”.
“Nhưng khó nhất là dựa vào hoàn cảnh hành động.
Kế hoạch này cháu thiết kế riêng cho Vạn Thủ Cường, để hắn không phát hiện ra còn khó, đẹp, đúng thật là quá đẹp!”
Tô Đông Thăng khen ngợi.
Trước đây ông ấy chỉ cảm thấy hài lòng với Lý Thần nhưng luôn cảm thấy dù sao Lý Thần vẫn còn trẻ, vẫn cần phải tôi luyện thêm.
Nhưng không ngờ là những việc mà Lý Thần làm đã vượt qua cả ông ấy từ lâu rồi.
Tô Đông Thăng vừa cảm thán vừa vui mừng, cảm giác đúng là ông trời đối xử với mình không tệ, mang tới một Lý Thần – một cậu con rể chẳng có gì phải soi xét.
Lý Thần cười: “Thực ra cũng chỉ là một chút trò vặt vãnh mà thôi ạ.
Muốn có hiệu quả trong thời gian ngắn thì đành phải làm chuyện bất thường.
Nhưng dù sao cũng chỉ là trò vặt nên chẳng có gì đáng để tự hào ạ”.
Thế nhưng Tô Đông Thăng lại lắc đầu: “Điều này thì cháu sai rồi.
Bất luận là cách gì, có đôi khi đạt được mục đích mới chính là tiêu chuẩn duy nhất”.
“Có ông vua nào lên tới đỉnh vinh quang mà không giẫm lên xương cốt chứ? Chỉ có điều tới khi đó người ta chỉ nhìn thấy ánh sáng huy hoàng của người đó còn lại mấy ai so đo về quá trình thành công của họ đâu”.
Lý Thần gật đầu, đang định nói gì đó thì có một người đàn ông trung niên từ ngoài chạy vào.
Người đàn ông trung niên này nhìn thấy Lý Thần và Tô Đông Thăng ngồi cùng bàn thì lập tức lao tới.
Người này Lý Thần biết, lúc trước ở buổi tọa đàm đã có mối quan hệ khá tốt với Tô Đông Thăng.
Đó chính là Kiều Khắc Lý.
“Ông Tô, ông đã nghe chưa?”
Kiều Khắc Lý kinh hoàng ngồi xuống, quay qua nói với Tô Đông Thăng bằng vẻ kích động.
“Vạn Thủ Cường xong đời rồi!”
Tô Đông Thăng cười: “Chúng tôi biết rồi?”
Kiều Khắc Lý vỗ đùi, nói; “Chuyện lớn như vậy sao có thể giấu được chứ.
Vốn Vạn Thủ Cường nói hôm nay sẽ tổ chức lại buổi họp, nhất định sẽ quyết định lại về việc tiêu chuẩn nghề nghiệp và quản lý việc cạnh tranh”.
“Kết quả, chúng tôi đợi tới đợi lui thì cuối cùng ông ta không hề xuất hiện.
Sau đó, chúng tôi nhận được tin, nó rằng siêu thị của Repbulic of Camera đã đóng cửa.
Rất nhiều nhà cung ứng cùng những người cho vay lãi cao đều đi tìm Vạn Thủ Cường!”
Đôi mắt Kiều Khắc Lý ánh lên vẻ kinh nể và nói nhỏ: “Mọi người biết không, nghe nói lần này Vạn Thủ Cường đã đắc tội với một nhân vật tầm cỡ, và bị người đó khiến cho phá sản đấy”.
Lý Thần nghe thấy vậy thì bật cười.
Cái giới kinh doanh này, thông tin lách đi thật nhanh, anh bật hỏi: “Là nhân vật tầm cỡ nào vậy?”
Kiều Khắc Lý thấy Lý Thần hỏi bèn dùng giọng giáo huấn của trưởng bối nói: “Bọn tôi cũng không biết, chỉ nghe nói là một nhân vật tầm cỡ có tay mắt thông thiên.
Nghĩ cũng phải, nếu như không có bối cảnh hùng mạnh thì sao có thể khiến Republic of Camera bị sụp đổ trong một thời gian ngắn như vậy chứ?”
“Vì vậy đặc biệt mới nói, những người trẻ như các cậu, ra ngoài nên khiêm tốn một chút, đừng gây sự với người khác.
Bởi vì chẳng ai biết được người mà mọi người động vào có phải là sau lưng có một nhân vật tầm cỡ hay không.
Tới khi đó mà hối hận cũng không kịp nữa đâu, người trẻ à, nhớ rõ chưa?”
Lý Thần đang định nói gì đó thì Lưu Quân từ ngoài bước vào, khẽ nói: “Anh Lý Thần, Ngô Giang Hải tới, nói là muốn hỏi anh về việc có hứng thú với Republic of Cameron không.
Nếu có thì sẽ tặng lại toàn bộ công ty đó cho anh.
Lý Thần suy nghĩ rồi cười với Tô Đông Thăng: “Cháu tặng chú một món quà nhé?”
Không đợi Tô Đông Thăng đồng ý, Lý Thần đã lấy khăn lau miệng, đứng dậy nói với Kiều Khắc Lý đang ngồi ngây như phỗng trên ghế: “Sếp Kiều, tôi có chút chuyện phải đi trước, những gì ông nói đều đúng, tôi sẽ nhớ kỹ”.
Nói xong, Lý Thần để Lưu Quân dẫn đường và đi gặp Ngô Giang Hải.
Còn ở phía sau, Kiều Khắc Lý giống như kẻ ngốc, ngồi ngây một chỗ, khó khăn lắm mới quay đầu nhìn Tô Đông Thăng đang chăm chú ăn sáng và nói với vẻ chua chát: “Là Lý…”
“Là thằng bé làm đó”, Tô Đông Thăng cười, vô cùng thích thú khi nhìn thấy biểu cảm của Kiều Khắc Lý.
Ông ấy đắc ý nói: “Có một cậu con rể trong tương lai như vậy đúng là phúc khí của tôi”.
Bỗng nhiên điện thoại của Kiều Khắc Lý và Tô Đông Thăng đồng thời đổ chuông.
Hai người nghe máy, hai bên đều nghe được thông tin giống nhau.
Vạn Thủ Cường đã nhảy lầu tự tử.
Khi được người khác phát hiện thì đã tắt thở.
Đầu của Kiều Khắc Lý ong ong, phía trước mặt hiện ra hình ảnh khiêm tốn, điềm đạm của Lý Thần, chỉ cảm thấy như đang nhìn thấy thánh sống vậy.
“Tôi...mấy chục năm qua đã sống kiểu gì vậy!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...