Vận May Đổi Đời
Vạn Thủ Cường càng lúc càng cảm thấy nặng nề bất an.
Đang định nói gì đó thì điện thoại của ông ta đổ chuông như đang thúc giục.
Phát hiện là người tâm huyết trong công ty gọi tới, Vạn Thủ Cường mặc kệ tất cả vội nghe máy.
“Chủ tịch, rốt cuộc ông đã đi đâu vậy? Công ty sắp nổ tung rồi, tôi gọi cho chủ tịch cả bốn tiếng đồng hồ mà không được!”
Nghe thấy giọng nói cuống cuồng vang lên, Vạn Thủ Cường trầm giọng: “Hoảng cái gì! Có chuyện gì mau nói!”
“Chủ tịch, xong rồi, đám người mà chúng ta mượn tiền, đột nhiên tập trung toàn bộ trước cổng công ty đòi trả lại tiền.
Nhưng công ty không có ông ký tá, chúng tôi không lấy tiền ra được, hơn nữa số tiền trong tài khoản công ty càng ngày càng ít đi, chỉ còn lại vài trăm nghìn thôi”.
Vạn Thủ Cường giống như bị sét đánh, số tiền trong tài khoản công ty đã bị ông ta đổi thành séc để chơi cờ bạc thì làm gì còn có tiền.
Nhưng điều kỳ lạ là số tiền nợ ngoài kia vẫn chưa đến hạn, tại sao đám người đó giờ lại tới đòi nợ chứ?
“Không phải còn vài tháng nữa mới tới hạn sao?”, Vạn Thủ Cường cảm thấy cổ họng khô đắng.
Ông ta cảm thấy sự u ám đang bao trùm lấy đầu mình, tạo thành một vòm lưới khiến ông ta không thể chạy thoát, một giây sau sẽ chụp xuống và khiến ông ta bị tiêu diệt.
“Không biết nữa, bọn họ không thèm cả tiền lãi một mực đòi chúng ta trả gốc.
Giờ vì không tìm thấy ông nên bọn họ tới siêu thị làm loạn rồi”.
“Mười mấy người phụ trách một siêu thị, giờ tổng công ty vẫn còn mấy chục người đứng đây này, điện thoại phía tôi sắp bị gọi tới mức phát nổ rồi!”
Vạn Thủ Cường vừa ngay thấy vậy thì toát mồ hôi lạnh.
Tay ông ta nóng ran, đầu thì lạnh ngắt.
Người trong điện thoại hỏi phải làm sao, còn Vạn Thủ Cường thì để rơi điện thoại xuống đất.
Đôi mắt ông ta âm sầm nhìn Ngô Hồng Hà, và lạnh lùng nói: “Ngô Hồng Hà, rốt cuộc là chuyện gì vậy!”
Ngô hồng Hà mặc kệ Vạn Thủ Cường như sắp bùng nổ kia, chỉ bước ra mở cửa.
Vạn Thủ Cường nhìn về hướng cánh cửa, nhìn thấy trên ghế sopha bên ngoài biệt thự thì thấy Ngô Hồng Hải đang cung kính ngồi uống trà với một thanh niên.
“Lý Thần sao?”
Vạn Thủ Cường giật mình, cảm giác toàn thân lạnh ngắt.
Ông ta có tính như thế nào cũng không ngờ Lý Thần lại xuất hiện ở đây.
Ngay sau đó Ngô Hồng Hà bước ra cung kính cúi người trước Lý Thần: “Anh Lý, đã xử lý ổn thỏa rồi”.
Lý Thần uống một ngụm trà, cười nói: “Khá lắm”.
Ngô Hồng Hà để lộ vẻ vui mừng và đắc ý khi được khen ngờ với bộ dạng giống như một chân chó vậy.
Khiến Vạn Thủ Cường nhìn thấy mà giật giật thái dương.
Lý Thần ngẩng đầu, nhìn biểu cảm của Vạn Thủ Cừờng, thản nhiên nói: “Chủ tịch đã lâu không gặp, gặp tôi ở đây chắc bất ngờ lắm nhỉ?”
Vạn Thủ Cường nghiến răng, bỗng cảm thấy bất an vô cùng và lạnh lùng nói: “Lý Thần, tôi không tìm anh, vậy mà còn dám chạy tới trước mặt tôi? Anh không sợ tôi giết chết anh sao?”
Lý Thần khẽ cười, đặt ly trà xuống: “Tôi thật sự nghi ngờ sản nghiệp của ông, ông tưởng IQ của ông có thể làm được gì? Tại sao tôi lại dám xuất hiện ở đây, ông còn không hiểu sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...