Những người xung quanh nhìn nhau, trong lòng có một cảm giác ‘bầu bí thương nhau’.
Mặc dù họ cũng rất ghét sự độc đoán của Vạn Thủ Cường và thấy tiếc cho những chuyện mà Tô Đông Thăng và Lý Thần gặp phải, nhưng họ chỉ có thể thở dài trong lòng.
Bởi vì không có ai dám nhảy ra nói đỡ cho họ vào lúc này, như vậy là đối đầu với Vạn Thủ Cường.
Sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Kiều Khắc Lý cũng thở dài nhìn Lý Thần, lại phát hiện ra trên khuôn mặt của chàng thanh niên này không có chút hối hận hay hoảng sợ nào, ngược lại còn rất bình tĩnh.
“Lẽ nào tức quá đến mức ngốc rồi?”, Kiều Khắc Lý lắc đầu: “Tuổi còn trẻ quá, còn phải tôi luyện nhiều mới được”.
Vạn Thủ Cường dường như cảm thấy giễu võ giương oai đủ rồi, chế nhạo nói: “Cầu xin tôi được chết phải không, đợi mấy ngày nữa, xem xem rốt cuộc ông sẽ chết thảm đến mức nào! Ngu xuẩn!”
Sau khi nói xong, Vạn Thủ Cường quay người trở lại bục tiếp tục họp.
Nhưng đúng lúc này, không có bất kỳ dấu hiệu nào, Lý Thần đột nhiên đẩy mạnh mấy nhân viên bảo vệ ở bên cạnh ra, lao về phía trước như một con báo.
Vạn Thủ Cường đứng cách anh không quá bốn mét, ở khoảng cách gần như vậy, trong chớp mắt Lý Thần đã chạy tới.
Giơ tay lên đấm một nhát.
Tất cả trong một lần.
Cú đấm nặng nề này giáng thẳng vào mặt Vạn Thủ Cường, người đang cảm thấy rất kinh hoàng.
Ông ta thậm chí còn không có thời gian để hét lên, cả người ngả ra đằng sau, đầu bị đập sang một bên, một ngụm máu phun ra từ miệng bắn tung tóe vào những người xung quanh, để lại một vệt máu đỏ tươi trên bộ âu phục tinh xảo láng bóng.
Ngay sau đó, Vạn Thủ Cường ngã xuống đất, tiếng hét và tiếng gầm của ông ta lúc này mới kịp phát ra.
Đám đông lập tức náo loạn, mấy nhân viên bảo vệ lúc này mới kịp phản ứng lại, vội vàng lao tới ôm chặt lấy Lý Thần.
Nhưng dù như vậy, Lý Thần vẫn đạp được vài nhát lên người Vạn Thủ Cường.
Đám đông náo loạn chỉ nghe thấy tiếng gầm rống lên của Vạn Thủ Cường: “Thằng khốn nạn, tao muốn mày chết! Tao muốn mày chết!”
Lý Thần giằng ra khỏi người mấy nhân viên bảo vệ, thấy bọn họ vẫn muốn xông lên, ánh mắt anh lạnh lùng.
“Cút ra!”
Tiếng hét trầm thấp này, từ sau khi Lý Thần tái sinh, vươn lên vị trí này, sức mạnh uy lực của tỷ phú hoàn toàn lộ ra hết.
Nói trắng ra là không giận tự uy.
Huống hồ gì lúc này Lý Thần đã thực sự tức giận rồi.
Vài nhân viên bảo vệ liếc nhau, không biết vì sao, đối mặt với người thanh niên cũng sêm sêm tuổi với mình này, trong lòng đột nhiên thấy rất run sợ.
Dường như nếu làm trái ý anh thì nhất định sẽ gặp họa lớn.
Nuốt một ngụm nước bọt, mấy nhân viên bảo vệ do dự không dám bước tới.
Ánh mắt Lý Thần lạnh lùng nhìn Vạn Thủ Cường.
Lúc này Vạn Thủ Cường khó coi vô cùng, khắp mặt đều là máu, má trái bị Lý Thần đấm cho sưng húp, xung quanh là vết máu tụ, còn bị gãy một chiếc răng hàm nữa.
Bởi vì Lý Thần đạp vào người ông ta mấy cái, bộ vest tinh xảo đầy những dấu chân.
Đừng nói đến cái gọi là phong độ nữa, lúc này trông ông ta chẳng khác nào một lão ăn mày không xin được đồ ăn.
Vạn Thủ Cường đã run lên vì tức giận, làm trong nghề mấy chục năm nay ông ta chưa từng bị ai đánh.
Còn ở trước mặt đông người như thế này, bảo ông ta sau này làm sao ngóc đầu lên được nữa?
Lý Thần cũng không tiến lên tiếp tục đánh Vạn Thủ Cường nữa.
Nói cho cùng, trong giới kinh doanh có cách riêng để giải quyết bất bình và xung đột, động tay động chân chỉ là cảm xúc nhất thời thôi.
Mục đích của Lý Thần không phải là khiến Vạn Thủ Cường xấu hổ hay đau khổ.
Mà là muốn ông ta mất đi tiền tài, địa vị, tất cả mọi thứ!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...