Chà, quả là một người biết cư xử mà!
Lần này, ngay cả Tô Vãn Thanh cũng nghĩ như vậy.
Ngưu Định Quân và Lý Kiều Kiều có thể được coi là trải qua cái gọi là xấu hổ cực độ.
Tình thế hiện tại đã bị đảo ngược hoàn toàn chỉ với lời nói của Lý Thần.
Lúc trước, bọn họ còn đang vênh mặt hất hàm muốn đuổi Lý Thần và Tô Vãn Thanh đi, lúc này, bọn họ đã trở thành đám người chướng mắt bị đuổi ra khỏi cửa ...!
Mặt của Ngưu Định Quân đỏ bừng, đi cũng không được mà ở cũng không xong, mồ hôi rịn ra trên trán.
Mà khuôn mặt của Lý Kiều Kiều thì tái đi vì sợ hãi, cô ta không dám nói một lời nào, cô ta chỉ dám nhìn Lý Thần với ánh mắt hoài nghi.
Với chỉ số IQ của mình, cô ta không thể hiểu được tại sao Lý Thần lại có thể khiến Trương Giang phải nịnh nọt và xoay chuyển tình thế chỉ trong một câu nói như vậy.
Thằng này không phải chỉ là một thằng kiết xác thôi sao! ?
Những người này có bị mù không?
Nhìn thấy hai người đứng đực mặt ra đó không chịu đi, quản lý Chu điên cả người, ông ta không biết thân phận của Lý Thần, nhưng ông ta biết người có thể khiến Trương Giang cư xử cung kính và khách khí như vậy nhất định là một nhân vật tầm cỡ mà ông ta không thể chọc vào.
Không chừng anh có thể là một cậu ấm của một gia đình nào đó muốn làm kiểu ‘chủ tịch giả nghèo giả khổ và cái kết’.
Những chuyện khác không nói, nếu như vừa rồi ông ta chậm hơn một bước, Trương Giang mở miệng chất vấn ông ta trước, thì lúc đó, đừng nói đến vấn đề cho vay, việc ông ta còn làm quản lý hay không cũng là một dấu hỏi lớn.
Từ một chút chi tiết nhỏ đã nắm bắt được mấu chốt vấn đề, đó là lý do tại sao Lý Thần cảm thấy quản lý Chu là một người khéo léo.
Ngay khi quản lý Chu gọi nhân viên bảo vệ đến nhanh chóng đuổi người đi, Lý Thần lên tiếng.
"Thôi được rồi, bọn họ muốn ở lại thì cứ để họ ở lại đi, mở cửa làm ăn, khách nào mà chả là khách".
Nói xong, Lý Thần dẫn Tô Vãn Thanh ngồi xuống ghế sô pha ở khu tiếp tân bên cạnh.
Trương Giang và quản lý Chu ngay lập tức đuổi theo, nhóm nữ nhân viên bán hàng bị đuổi việc thì vẻ mặt đau khổ, nhìn chằm chằm vào Ngưu Định Quân và Lý Kiều Kiều bằng ánh mắt oán giận, chứ đừng nói đến việc đứng ra tiếp bọn họ.
Mặc dù họ không bị đuổi đi nữa, nhưng Ngưu Định Quân và Lý Kiều Kiều thậm chí còn khó chịu hơn.
“Thằng kia cố ý làm cho chúng ta mất mặt!”, Lý Kiều Kiều nghiến răng nghiến lợi: “Định Quân, chúng ta đi trước đi, sau đó nghĩ cách tính sổ sau”.
Lý Kiều Kiều là đồ ngốc, nhưng Ngưu Định Quân không ngốc, mặc dù đứng ở đây còn xấu hổ hơn là rời đi, nhưng ông ta biết rằng mình vẫn chưa thể rời đi.
Liếc nhìn kẻ đầu têu Lý Kiều Kiều, Ngưu Định Quân lạnh lùng nói: "Cô ngậm mồm chó lại ngay, nếu sau này nó ghi thù với tôi, tôi sẽ gặp rắc rối lớn.
Phải ở lại đây xem xem, rốt cuộc nó có thế lực đến đâu, tôi còn chuẩn bị trước!"
Ngưu Định Quân vừa nói xong đã nghe thấy câu nói đầu tiên của Lý Thần trên ghế sô pha ở khu tiếp tân cách đó không xa.
"Nhà cũng được mà giá lại rẻ, tôi định mua hết".
Câu nói này chỉ có mấy chữ đơn giản lại vang lên như sấm trong phòng bán hàng yên tĩnh.
Tất cả mọi người, kể cả Trương Giang đều nhìn Lý Thần với ánh mắt ngờ vực.
Cái gọi là ‘ra vẻ’ chẳng qua chỉ là giả bộ trước mặt mọi người, nhưng lần này Lý Thần thật sự không có ý định giả bộ.
Nhà này rõ ràng sẽ tăng giá lên cao gấp mấy chục lần trong tương lai, mua được tức là kiếm được, thiếu một căn là mất mấy triệu tệ, làm sao mà anh có thể bỏ qua được chứ.
Nhìn thấy quản lý Chu và Trương Giang trợn tròn mắt, Lý Thần biết câu nói của mình có chút đáng sợ, cười nói: "Tôi thành tâm muốn mua.
Quản lý Chu sẽ không nghĩ là tôi đang nói
.