"Xì".
Lý Kiều Kiều chế nhạo, khinh thường nhìn Lý Thần, nói: "Ở đâu ra cái thằng ngu thế chứ, vừa mở miệng liền nói mua nhà, có mua nổi biệt thự ở đây không mà gọi?"
"Ý đồ của mấy người như cậu tôi chả quá rõ.
Đừng làm những chuyện phi lý để ra vẻ trước gái đẹp nữa.
Biết thân biết phận đi, coi cái bộ dạng trên người chả có lấy một món hàng hiệu, toàn hàng chợ rẻ tiền mà đòi mua nhà?"
Đối mặt với sự mỉa mai không dứt của Lý Kiều Kiều, Tô Vãn Thanh thì thầm với Lý Thần: “Lý Thần, cô ta là cựu sinh viên trường đại học của tôi, tôi chả đắc tội gì với cô ta, nhưng cô ta cứ tỏ ý thù địch với tôi, cũng chưa từng hoan nghênh tôi bao giờ, hay là khi khác chúng ta tới!"
Lý Thần nghe xong liền hiểu ngay, cô gái tên là Lý Kiều Kiều này, ngoại hình cũng được nhưng vừa nhìn là biết thuộc loại phóng đãng lẳng lơ, loại con gái như vậy, vẻ ngoài là vũ khí duy nhất của cô ta.
Về phương diện này, Lý Kiều Kiều sinh lòng ghen ghét sau khi bị Tô Vãn Thanh vượt mặt là chuyện bình thường.
Nhìn Tô Vãn Thanh bằng ánh mắt đầy an ủi, Lý Thần thẳng thừng nói: "Cô cho rằng phải mặc đồ hiệu nổi tiếng mới có thể ra vẻ giàu có à? Vậy thì cô còn nông cạn lắm".
"Ha ha".
Lý Kiều Kiều cười: "Nghèo thì nhận nghèo đi, còn giảng đạo lý nữa.
Đến một bộ quần áo đáng tiền còn chả mua nổi, còn ở đó mà nông cạn thâm sâu cái gì? Đám kiết xác như cậu tôi thấy nhiều rồi, hận đời nhưng bản lĩnh thì không có, lại còn thích khoác lác ra vẻ".
"Một bộ quần áo ngẫu nhiên trên người tôi cũng có thể là tháng lương cao nhất của cậu đấy.
Thật không biết cậu lấy đâu ra thể diện mà đứng nói chuyện với tôi nữa".
Trong lời giễu cợt của Lý Kiều Kiều, người đàn ông bên cạnh cô ta ho một tiếng, sau đó mỉm cười nói: "Chào em, anh là Ngưu Định Quân.
Anh mở một xưởng sản xuất đèn, giá trị sản lượng trong một năm là mấy chục triệu.
Hay chúng ta làm quen chút nhỉ?"
Nhìn thấy người đàn ông trung niên béo ục ịch và kinh tởm trước mặt, Tô Vãn Thanh lộ vẻ chán ghét, quay đầu nhìn Lý Thần, thậm chí còn không muốn nói một lời với ông ta.
Sắc mặt Ngưu Định Quân sa sầm lại, hừ lạnh nói với nữ nhân viên bán hàng bên cạnh: "Tôi vốn định mua một căn biệt thự cho cục cưng của tôi ở".
"Nhưng hai người này làm tôi rất khó chịu, phiền mấy người đuổi cậu ta ra ngoài, nhưng cô em xinh đẹp này có thể ở lại".
Mấy nữ nhân viên bán hàng nhìn nhau, có một chút khó xử.
Cái liếc mắt đưa tình của Ngưu Định Quân nhìn Tô Vãn Thanh khiến Lý Kiều Kiều nghiến răng căm hận, vội vàng quấn lấy cánh tay Ngưu Định Quân nói: "Đáng ghét, em còn ở đây, mà anh đã để mắt tới người phụ nữ khác rồi".
Ngưu Định Quân cười cười, giơ tay lên vỗ vỗ vào mông Lý Kiều Kiều, nói: "Yên tâm, anh vẫn thích cưng nhất".
Vừa nói Ngưu Định Quân vừa lạnh lùng liếc nhìn Lý Thần, quát lớn: "Đồ chó, tao bảo mày cút mày không nghe thấy sao? Còn đứng đấy làm gì?"
"Còn các cô bán hàng đều bị điếc hết rồi hay sao? Hay là nghĩ con chó này có thể mua được nhà? Tôi nói cho các cô biết, nếu các cô không đuổi nó đi, tôi sẽ không mua bán gì hết!"
Những lời nói của Ngưu Định Quân khiến một người phụ nữ hơi lớn tuổi trông giống trưởng nhóm trong số những nữ nhân viên bán hàng này phải nghiến răng nghiến lợi.
"Thưa anh, anh cũng thấy rồi đấy.
Hiện tại chúng tôi rất bận.
Không thể tiếp anh, mời anh đi cho".
Những lời này đã bày tỏ rõ thái độ của họ rồi.
Ngưu Định Quân và Lý Kiều Kiều mỉm cười đắc thắng.
Lý Kiều Kiều che miệng, cười: "Ây da, bị người ta đuổi đi rồi, đúng là mất mặt không để đâu cho hết!"
"Tô Vãn Thanh, bây giờ cậu biết rồi chứ! Phụ nữ ấy mà, tốt hơn hết là nên tìm một người đàn ông mạnh mẽ để dựa vào.
Một thằng kiết xác như vậy có thể cho cậu cái gì? Chỉ khiến cậu bị đuổi đi như một con chó thôi".
Nói rồi, Lý Kiều Kiều chế nhạo, ám muội nói: "Từ khi học đại học đã giả bộ thanh cao, nhìn vào mà thấy buồn nôn, giả bộ cho ai xem, sau lưng không biết còn lẳng lơ đến mức nào đâu".
"Câm cái mồm chó của cô vào đi!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...