Hoắc Chấn Châu nghiêm túc nói: “Điểm này vẫn đáng để tin tưởng, chú quen biết ông ấy mấy chục năm rồi, con người ông ấy, lòng dạ tương đối sâu, tính toán rất cẩn thận, nhưng bởi vì quá tính toán, có lúc sẽ tỏ ra có chút ích kỷ”.
“Nhưng trên đời này không có ai hoàn hảo cả.
Ngoại trừ điểm đó, về độ tin cậy hoàn toàn không có vấn đề gì cả”.
Nghe những lời của Hoắc Chấn Châu, Lý Thần gật đầu.
Vì đây là một bữa tiệc từ thiện, chủ đề của toàn bộ bữa tiệc đương nhiên vẫn là đấu giá.
Trên thực tế chỉ là hình thức bề ngoài thôi, mỗi một đại gia đưa ra những đồ dùng mà người đó không cần nữa để bán đấu giá, bán nhiều hay bán ít, cuối cùng vẫn dùng để từ thiện.
Mà khả năng cao là những thứ này sẽ không lưu đấu, chỉ là vấn đề giá cả cao hay thấp thôi.
Ngoài ra, những người giàu có và quyền thế cũng sẽ mua một vài thứ, coi như là dịp để chung vui.
Số tiền này đối với họ không là gì cả, chủ yếu là vì danh tiếng tốt.
Cuộc đấu giá bắt đầu ngay sau đó, lúc này Lý Thần và Hoắc An Lan đã quay trở lại sảnh tiệc trước đó.
Những ông lớn như Hoắc Chấn Châu đương nhiên sẽ có ghế riêng, trong khi các thế hệ trẻ hơn như Lý Thần và Hoắc An Lan thì tập trung ở hội trường để chuẩn bị bắt đầu buổi đấu giá.
Lúc này có thể nói là nhân tài tụ tập, tỏa sáng lấp lánh.
Ngay cả không khí cũng tràn ngập mùi của cải và danh vọng.
Lý Thần cũng tinh ý nhận ra rằng Lý Minh Đường và Lưu Tử Hào đang ngồi cạnh nhau, mà ánh mắt của hai người họ dường như đang quét qua cơ thể mình.
Rõ ràng, kẻ thù chung đã khiến cho bọn họ đạt đến một mức độ ăn ý nhất định.
“Hai người kia sao lại đi cùng với nhau rồi”, Hoắc An Lan nhíu mày nói.
Theo lý mà nói, chống lưng cho Lưu Tử Hào chẳng qua chỉ là bố của hắn Lưu Đại Hùng, mà Lý Minh Đường thì lại khác, bố anh ta là Lý Diệu Khang, ông nội là Lý Vạn Cơ, cả hai đều là những nhân vật lớn hàng đầu trong tầng lớp của mình.
Lý Vạn Cơ vẫn còn đó, nhà họ Lý bọn họ vẫn ngồi vững ngôi vị một trong tứ đại gia tộc.
Vì vậy, dựa vào đó, Lưu Tử Hào hoàn toàn không có tư cách ngồi chung với Lý Minh Đường.
“Đội này đều là cá mè một lứa, tìm được điểm chung ở đối phương có phải chuyện khó gì đâu”, Lý Thần không hề quan tâm.
Ngồi cùng với Hoắc An Lan, chỗ ngồi của Lý Thần đương nhiên là vị trí độc quyền của nhà họ Hoắc, vị trí ở gần nhất.
Bốn bàn ở hàng đầu tiên là của nhà họ Hoắc và nhà họ Bao, còn có hai nhà họ Lý.
Sau đó mới là những người giàu có khác ở Hồng Kông, dựa theo tiền tài và địa vị rồi xếp ra xa dần.
Có gần một trăm bàn.
Có thể thấy số lượng đông đúc của người giàu có Hồng Kông,
Ở đây, tài sản dưới một tỷ được coi là người nghèo.
Gặp lại Hoắc Hoàn Vũ, Lý Thần phát hiện ra bên cạnh anh chàng này có một nữ minh tinh xinh đẹp.
Còn là người Lý Thần rất quen mặt, sau này đi theo thầy Trần, Lý Thần cũng đã nhìn thấy không ít những tấm hình cực kỳ nóng bỏng của đối phương.
Chung Hân Đồng.
Nghệ danh, Kiều Kiều.
Năm nay đáng ra cô ấy và một nữ nghệ sĩ khác thành lập nên nhóm nhạc, ký hợp đồng với EEG, chính thức ra mắt, tương lai sẽ trở thành một nữ nghệ sĩ rất hot.
Tuy nhiên sau sự việc máy quay đã hủy hoại sự nghiệp của cô ấy.
Kiếp trước Lý Thần còn cảm thấy tiếc vì chuyện này.
“Bạn cặp của tôi, ổn chứ”, Hoắc Hoàn Vũ dương dương tự đắc.
Anh ấy không thích những sao nữ đã nổi tiếng rồi, những người như thế xếp hàng đợi anh ta chọn, nhưng anh ta lại chê bẩn.
Vì vậy cậu Hoắc vẫn thích những chú gà con vừa mới ra mắt không lâu này hơn, trông tươi tắn dễ chịu.
Chung Hân Đồng cũng có chút căng thẳng, kính cẩn chào Hoắc An Lan và Lý Thần.
Nếu như không phải Hoắc Hoàn Vũ dắt theo, cả đời này cô ấy cũng không có tư cách ngồi vào vị trí này.
Hoắc An Lan không quan tâm lắm, chuyện như này quá bình thường đối với con nhà giàu.
Lý Thần biết rằng dưới vẻ ngoài thuần khiết của Chung Hân Đồng, cuộc sống riêng tư của cô ấy vẫn còn khá hỗn loạn, anh mỉm cười, nói: “Anh thấy ổn là được rồi”.
Hoắc Hoàn Vũ luôn cảm thấy trong lời nói của Lý Thần có gì đó, nhưng dù suy nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra, khiến cho anh ta cảm thấy rất khó chịu.
Ngay khi Lý Thần vừa ngồi xuống, giọng nói u ám của Lưu Tử Hào bàn bên cạnh truyền tới.
“Chà, nhìn kìa, thằng quê mùa tới từ đại lục, tìm được một cái đùi vàng là nghĩ rằng mình có thể ngồi ngang hàng với chúng ta? Điều đáng kinh tởm là hắn còn cảm thấy hài lòng về bản thân đấy”.
Âm lượng của câu nói này không cao, nhưng đủ để tất cả mọi người trong tứ đại gia tộc ngồi cách nhau không xa đều có thể nghe thấy rõ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...