“Đúng thế!”, Lý Thần không hề ngạc nhiên khi Lý Khải biết Tencent.
Kiếp trước, Mã Hoa Đằng đã tới tìm Lý Khải để đầu tư, Lý Khải quả thực đã đầu tư một khoản.
“Ha ha, xem ra tương lai chúng ta sẽ có chuyện để nói đấy”, Lý Khải vui vẻ nói một câu.
Hai người cười nói một hồi, Lý Khải liền rời đi nơi khác, người có thân phận và địa vị như anh ấy khổng thể có thời gian nói chuyện cùng một người quá lâu được.
Ngay khi Lý Khải vừa đi, Lý Thần liền nghe thấy một âm thanh chói tai.
“Ố ồ, nhìn xem, tao nhìn thấy gì này, một thằng nhà quê đại lục lại cố chen chân vào giới thượng lưu, mày cũng có mặt mũi thò mặt vào đây à?”
Lý Minh Đường dẫn theo Thư Kỳ ở bên cạnh, vẻ mặt mỉa mai đi tới.
“Xem ra bài học một trăm triệu vẫn còn quá ít nhỉ?”, Lý Thần bình thản nói.
Nghe thấy vậy, sắc mặt Lý Minh Đường lập tức tối sầm xuống, cười khẩy nói: “Đừng quá đắc ý, mày chẳng qua là do may mắn thôi, tao không tin mày có thể may mắn mãi được, sẽ có một ngày, mày sẽ sa cơ, thảm hại hơn một con chó”.
“Sau này tôi có sa cơ hay không thì không biết, nhưng chuyện hôm trước anh mất một trăm triệu ở trước mặt tôi thì tôi vẫn nhớ rất rõ đấy”, Lý Thần cười nhẹ nói.
Lý Minh Đường nghiến răng nghiến lợi nói: “Trừ chuyện một trăm triệu, mày không còn cái khác để nói à?”
“Với anh quả thực là chẳng có gì để nói cả”, Lý Thần lạnh lùng nói.
“Anh Lý, bữa tiệc vẫn chưa bắt đầu, không cần phải xảy ra mâu thuẫn với người khác ở đây”, Thư Kỳ thấy sắc mặt u ám của Lý Minh Đường liền khuyên một câu.
Lý Minh Đường cười nhạo, nói: “Đúng vậy, tức giận với một kẻ như này chính là hạ thấp thân phận và địa vị của tao.
Thằng nhà quê như mày, cho dù có mặc long bào vào cũng không thể giống thái tử được, cũng không xem lại xem mình là bộ dạng gì!”
Thư Kỳ ở bên cạnh nhìn Lý Thần có chút tò mò, năm nay cô ấy cũng tới đại lục nhận vài hợp đồng, quay vài quảng cáo, cũng có chút hiểu biết về đại lục.
Nhưng cô ấy có thể chắc chắn rằng, cho dù là ở đại lục hay Hồng Kông, người có sức hấp dẫn như Lý Thần đúng là hiếm có khó tìm.
Những chuyện khác không nói, vừa nãy khi đi thảm đỏ, phong thái lịch lãm và nho nhã của Lý Thần đã gây ấn tượng với không biết bao nhiêu phụ nữ.
“Thư Kỳ, nghe nói ở đại lục có rất nhiều người đều là fans của cô”, Lý Minh Đường cười nhạo một tiếng, hất cằm về phía Lý Thần: “Nhìn thấy chưa, nữ minh tinh mà người đại lục chúng mày nằm mơ cũng không mơ được lại là bạn cặp của tao”.
“Cô Thư là nữ nghệ sĩ của giải trí Hoan Ngu sao?”, Lý Thần thản nhiên hỏi.
“Đúng vậy”.
Thư Kỳ gật đầu, không rõ vì sao Lý Thần lại đột nhiên hỏi như vậy.
Lý Thần mỉm cười, quay đầu lại nói với Lý Minh Đường: “Thế giới này rất kỳ diệu, bởi vì anh không thể nào biết được giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, ví dụ cô bạn cặp mà anh vẫn luôn tự hào, nữ minh tinh có vô số fans này giây tiếp theo có thể sẽ đổi chủ đấy”.
“Ý của mày là gì?”, Lý Minh Đường nheo mắt lại nhìn chằm chằm Lý Thần, u ám nói.
“Không có ý gì cả”, Lý Thần thản nhiên nói.
“Lý Thần, bố tôi gọi anh đấy”.
Lúc này, Hoắc An Lan đi tới, nhẹ giọng nói với Lý Thần.
Lý Minh Đường khá đẹp trai, Thư Kỳ đương nhiên cũng rất xinh đẹp.
Nhưng hai người họ so với Lý Thần và Hoắc An Lan thì rất nhạt nhòa.
Lý Thần mỉm cười, vươn tay ra để cho Hoắc An Lan khoác tay mình, chỉ vào chỗ cánh tay đang tiếp xúc với nhau của họ.
Sau đó cười nhẹ với Lý Minh Đường: “Bạn cặp của tôi, Hoắc An Lan”..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...