Sau khi nói chuyện với cậu hắn bỏ đi khi cậu đang tắm , bước ra không thấy hắn đâu , cậu thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng có chút buồn tủi. Vậy cũng tốt không yêu mà cưới nhau thì ở chung làm gì , cứ phòng ai nấy ở thôi .
Đêm tân hôn của cậu trải qua một cách lặng lẽ và buồn tẻ. Nằm xuống giường , cậu cảm giác như mình đang nằm lên một bàn chông mặc dù chiếc nệm thật sự rất êm ái . Cậu đau lắm , buồn lắm . Nuốt nước mắt chảy ngược vào lòng cậu kìm từng tiếng nấc , cố dỗ giấc ngủ.
Bất giác cậu nhìn chằm chằm vào màn đêm tự hỏi cậu đã phạm sai lầm gì khi đồng ý lấy hắn , chẳng lẽ báo hiếu cho cha mẹ bằng cách đồng ý cuộc hôn nhân này là sai lầm sao ? Hắn tưởng cậu vì tiền nên lấy hắn ư ?
Không , không phải cậu không lấy hắn vì tiền , là con của một nhà tài phiệt cậu không cần tiền của hắn . Hắn nghĩ cậu như những cô gái khác sao ? Hắn nghĩ cậu cần tiền của hắn sao ? Hắn lầm rồi ! Cậu không cần tiền của hắn , cậu cũng không cần tình cảm của hắn , vậy cái cậu cần bây giờ là gì ? Nhắm mắt để không phải suy nghĩ đến ngày mai . Cậu chìm vào giấc ngủ một cách nặng nề . Hàng mi cong ướt đẫm , đôi mắt to tròn sưng mọng do khóc quá nhiều . Có ai như cậu không ngay đêm đầu tiên đã bị chồng ghẻ lạnh rồi .
Dù biết không yêu nhau vẫn phải cưới nhưng cũng đâu cần có thái độ lạnh nhạt với cậu như vậy chứ . Người ta nói hắn lạnh lùng ừ thì hắn lạnh lùng trong công việc . Người ta nói hắn tàn nhẫn ừ hắn rất tàn nhẫn khi xử phạt một ai đó . Nhưng có cần đối xử với cậu như vậy không ? Dù sao cậu cũng là vợ của hắn trước chúa rồi có sự chứng kiến của mọi người nữa cơ mà . Bất giác cậu muốn đạp đổ tất cả , cậu muốn trốn khỏi đây nhưng nhớ đến ánh mắt của cha mẹ lúc làm lễ và thái độ yêu thương của cha mẹ chồng cậu lại thôi không muốn nữa .
Ngày đầu tiên làm dâu cậu phải dậy sớm chuẩn bị trà và đồ ăn sáng cho cả nhà . Đi vào nhà bếp , mọi người trong bếp cúi chào cậu , cậu ngượng cười lại với tất cả mọi người trong nhà . Quản gia Bae đi vào thấy cậu đang làm đồ ăn sáng thì vội vã ngăn lại và nói
“ Thiếu phu nhân , cậu không cần phải như thế đâu . Cứ để cho người làm làm được rồi ! “ – mỉm cười nhìn ông , cậu đáp khẽ
“Không có gì đâu chỉ là một vài món ăn thôi mà . Tôi có thể làm được . “
“ Nhưng nếu ông chủ biết ….ông nhất định sẽ la chúng tôi “ – quản gia Bae năn nỉ
“ Không sao đâu mà tôi làm tôi chịu , appa tôi sẽ không la các vị đâu “ – biết khuyên vị thiếu phu nhân mới kia không được , ông quản gia để mặc cậu muốn làm gì làm . Ông hối người làm chuẩn bị bàn ăn .
Đúng 7h mọi người đã thức dậy , cũng là lúc cậu xong món cuối cùng . Ông Jung ngồi xuống bàn nhìn tất cả các món ăn hôm nay thấy là lạ nên quay lại hỏi người hầu gái đang đứng góc phòng
“ Hôm nay ai chuẩn bị các món ăn sáng vậy ? “ – khép nép cô hầu thưa
“ dạ ông chủ là do thiếu phu nhân đích thân làm ạ “ – ông không nghe lầm đấy chứ. Con dâu làm những món này thật sao . Thằng bé giỏi thật . Vợ ông nhìn người thật khéo , phải thế mới làm dâu nhà họ Jung này được chứ . Con trai à kì này con không yêu vợ con cũng không được rồi .
“ Thiếu phu nhân đâu rồi . “ – ông Jung hỏi
“ Dạ ông chủ thiếu phu nhân đang ở trong bếp ạ “
“ Nói thiếu phu nhân lên đây cho ta “
……….
“ Thưa appa gọi con “ – cậu lễ phép cúi đầu
“ Uhm con ngồi đi . Sau này con không cần phải nấu đâu nhà có người làm mà . Mà giờ này không thấy chồng con xuống vậy , lên kêu nó xuống đi . Cả nhà đang chỉ chờ có nó thôi “ – nghe ông Jung bảo đi đánh thức hắn , cậu bối rối đứng im một chỗ không nhúc nhích chỉ cúi đầu , tay vò chéo áo mình tủi thân .
Thấy cậu đứng bối rối bà Jung mới nhìn cậu âu yếm hỏi
“ YunHo hôm qua nó say đến giờ chưa tỉnh à ! “ – lắc đầu cậu không nói vẫn cúi gằm mặt xuống . Biết chuyện gì đã xảy ra bà Jung thì lặng lẽ thở dài , ông Jung thì giận đến tím mặt , ông gằn giọng
“ Người đâu , đi tìm thằng nghịch tử đó về đây cho ta , thật quá đáng ! “
“ Dạ ông chủ “ – quay sang cậu ông nhẹ giọng bảo .
“ Con chắc cũng còn mệt lắm , con đi nghỉ đi . “ – cậu chào cha mẹ chồng rồi về phòng mình , nằm trên chiếc giường , nước mắt cậu lăn dài trên đôi má bầu bĩnh , nhìn về một nơi vô định nào đó , đắm chìm trong những suy nghĩ của mình .
Dưới nhà lúc này không khí thật căng thẳng , ngột ngạt , ông Jung ngồi trong phòng khách nét mặt lạnh băng , tím tái đi vì giận .
“ Thật không thể tin nổi mà , thằng con này thật hết trị được nó rồi ! “ – bà Jung mệt mỏi ngã người ra ghế . Một người làm vào báo
“ Ông chủ đã tìm được thiếu gia , thiếu gia đang ở tại nhà của Tiffany Hwang , có cần đón thiếu gia về không thưa ông ? “ – tên ấy vừa dứt lời , ông quăng tách trà xuống đất hét lên
“ Người đâu chuẩn bị xe cho ta , đích thân ta sẽ đi đón nó về. “ – ông Jung ôm hôn bà Jung một cái rồi nói
“ Em mệt thì nghỉ đi , đừng đợi anh về . Anh sẽ bắt nó về đây trị tội . Có gì thì kêu JaeJoong nhé” – bà gật đầu .
Khu phố Oh , khu ổ chuột , khu của những tệ nạn xã hội , gái *** , ma túy , giết người cướp của . Đặt chân xuống xe , ông khẽ nhăn mũi , vì những bịch rác vất đầy đường , vì cái mùi của những tệ nạn xã hội . Tuy ông làm xã hội đen nhưng chưa bao giờ ông đặt chân vào khu này , thật tồi tàn . Khẽ bảo một tên đàn em dẫn đường , ông đi theo nó.
Sự xuất hiện của ông tại khu phố này là tâm điểm của sự chú ý , hiếm khi có một người sang trọng nào bước vào khu này . Một tên có vẻ là đại ca khu này nghênh ngang bước ra đứng trước mặt ông với thái độ xếch láo
“Ông già tìm ai khu này .Có biết qui tắc ở khu này không hả ?” – ông không thèm nhìn , chỉ ra lệnh .
“ xử nó đi ! “ – nói rồi ông đi thẳng , bỏ lại tên đó bị mấy tên mặc đồ đen đánh , tên đó kêu la thảm thiết .Đứng trước một ngôi nhà có vẻ là khang tranh nhất khu phố , ông hất hàm ra lệnh cho tên đàn em bấm chuông . Cửa bật mở , hắn không tin vào mắt mình , ông Jung đã tìm đến tận đây
“ Appa sao người ở đây ? “ – hắn hỏi
Giáng cho hắn một tát thật mạnh , khóe miệng hắn rỉ ra một ít máu ,ông gằn giọng
“ Thằng khốn nạn , mày có còn là con người nữa không ? Người đâu ! Lôi cổ nó về nhà lớn cho ta ! “ – dứt lời ông quay sang nhìn ả đang co rúm người lại trước cái nhìn của ông .
“ Cô Hwang chẳng phải tôi đã nói cô rời xa con trai tôi sao ? Nó là người đã có gia đình , tại sao cô còn qua lại với nó . Nếu có chuyện gì xảy ra , ai là người giúp cô đây ? Pháp luật à? Nói cô đừng buồn chả có pháp luật nào giúp đỡ một người cướp chồng người khác như cô đâu . “
“ Bác Jung cháu yêu anh ấy , chính bác là người chia rẽ chúng cháu . Anh ấy đồng ý lấy cậu ta vì muốn làm vui lòng bác thôi .” – ả trả lời
“Cô Hwang xin cô cẩn thận lời nói của mình . “ – mắt ông tối lại
“Như cô biết đấy YunHo tuy nó yêu thương cô nhưng nó phải làm tròn chữ hiếu đối với 2 đấng sinh thành .Dù nó yêu cô đến đâu , nó cũng không dám làm trái lệnh của tôi và mẹ nó .” – ông đánh đòn tâm lí với ả
“………………………………………” – ả im lặng suy nghĩ , đúng là như lời ông Jung nói , hắn tuy yêu ả nhưng hắn chưa bao giờ làm trái ý cha mẹ hắn nhất là mẹ hắn , ả biết hắn rất thương mẹ khi mẹ hắn không chịu ả ả biết bà không bao giờ cho hắn quen ả đừng nói chi đến cưới ả làm vợ . Nhưng ả cố chấp không muốn tin điều đó vì thế ả lớn giọng trả lời ông
“ Bác có chắc chắn một điều là con trai bác không cãi lời bác không ? Bác quên rằng anh rất yêu tôi sao ? Tôi nghĩ anh ấy có thể bỏ vợ anh ấy ngay đêm tân hôn để đi theo tôi đấy bác Jung ! “ – thái độ xấc láo của ả làm ông rất tức giận , hạng con gái này mà con trai ông , hắn yêu thương đấy sao . Nhếch mép ông cười khinh bỉ
“Cô Hwang cô nghĩ cô có giá trị đến thế sao ? Cứ cho là nó yêu cô đi chăng nữa nhưng cô có chấp nhận nó khi nó không còn là một tổng giám đốc của tập đoàn Jung.Corp hay không ? “
“……………………………”
Ông nhướng mày nhìn ả đang bối rối trước những lời ông nói . Đúng ! ả làm sao chấp nhận được chứ ! Khi ả quen hắn ả biết trước hắn là một tổng giám đốc đầy quyền lực của Jung.Corp , nên mới làm quen hắn . Nếu bây giờ hắn không còn là một tổng giám đốc , một người giàu có thì liệu ả có chấp nhận hắn không ?
Dĩ nhiên là không rồi vì sao thế ? Vì ả không muốn sống trong nghèo nàn ả cần tiền để vương mình lên cái tầng lớp thượng lưu ấy và hắn là cái bàn đạp để cho ả leo lên thôi . Ả không yêu hắn cái ả yêu là tiền của hắn , là thân hình đầy quyến rũ của hắn mà bất cứ người đàn bà nào cũng muốn một lần lên giường với hắn . Ả đã từng quen từng ngủ và từng là tình nhân cho các đại gia lắm tiền nhiều tật nhưng hắn là người ả muốn nhất vì sao hả?
Đơn giản là vì hắn là một người tiền và quyền lực có đủ. Một người như hắn làm sao ả để vuột mất được chứ ?
Thoáng mỉm cười hài lòng , ông Jung ngã người vào thành ghế , nhìn ả rít một hơi xì gà ông nói
“ Sao cô Hwang cô có chấp nhận được không khi nó không có tiền cũng không có quyền trong tay ? Nếu tôi là cô sẽ chấp nhận rời xa nó để tìm cho mình một người xứng đáng . “
“ Nếu tôi nói tôi không chấp nhận thì sao ? Tôi tin anh ấy và bác thì không thể để con trai mình trong nghèo khổ “ – ả cứng giọng nói
Lắc lắc đầu , ông Jung đứng lên , nghiêm nghị nhìn ả phán
“ Cô Hwang , nếu cô nói thế thì tôi không còn gì để nói nữa . Và tôi nói cho biết tôi sẽ làm hết sức mình để bảo vệ hạnh phúc của con trai tôi . Chào cô “ – dứt lời ông Jung bước đi . Nhanh chóng bước lên chiếc Luxus đang chờ mình , ngồi phịch xuống ghế ông tức giận về những gì ả nói , ông ra lệnh cho thư kí riêng của mình Kim KiBum đang ngồi ghế trước.
“ điều tra những gì về cô ta ngay cho tôi , bản báo cáo phải có vào sáng mai đặt ở bàn tôi “ – dứt lời ông nhắm lại ngã người vào ghế mà toan tính suy nghĩ làm thế nào để triệt ả.
“ Vâng thưa ông chủ “ – KiBum trả lời rồi mở máy tính lên mà làm việc
……………………………….
Sau khi ông Jung đi khỏi ả không muốn tin những gì ông Jung nói , ả gục mặt vào bàn tay mình , miệng không ngừng lảm nhảm
“ Không …..không thể …như thế được ………không ! “
“ Mình không………muốn sống trong….nghèo khổ ……không ….không thể”
“ Phải làm cái gì đó…..mới được ……………..” – bất chợt ả kêu lên
“ Đúng rồi !………mình phải làm điều đó ngay” – nghĩ là làm ả bật dậy thay quần áo ra khỏi nhà .
Đứng trước một tòa nhà cũ kĩ , bẩn thỉu ả không khỏi khó chịu vì mùi hôi thối bốc lên , ngập ngừng đi vào trong . Ả cố tránh những vũng nước dơ , khó chịu ả buông một tiếng chửi thề
“ Mẹ kiếp ! Sao mà dơ thế này “
“ Dù nó có dơ , nó cũng không dơ bằng cô “ – một giọng nói vang lên , sém làm tim ả văng ra ngoài vì giọng nói lạnh lùng đấy .
“ T.O.P ! “ – ả kêu lên kinh ngạc khi nghe tiếng nói . Mừng rỡ ả định chạy lại ôm hôn thì lập tức bị hai tên đàn em ngăn lại .
“ Quí cô xinh đẹp đến đây không biết có việc gì muốn nhờ thế ? “ – một giọng nói khác vang lên , ả vùng ra khỏi hai tên đàn em mà chạy lại ôm hôn người đàn ông đang đi đến , mặc kệ cho ả muốn làm gì thì làm người đó không chấp nhưng có một người khó chịu lên tiếng
“ Nè diễn xong chưa ? nếu xong thì cút đi chỗ này không hoan nghênh cô đâu Tiff “ – hơi sượng trước gì T.O.P nói ả buông ra chỉnh lại quần áo mình hống hách nói
“ Không cần đuổi , tôi đi liền , chỗ bẩn thỉu như thế ai thèm chứ “ – ả trề môi . T.O.P tức giận muốn xông vào đánh ả thì bị G-Dragon chặn lại
“ Tiff nếu không có gì xin rời khỏi đây . Chúng ta nước sông không phạm nước giếng mắc gì cô lại gây sự với chúng tôi .” – G-Dragon bình tĩnh đáp nhưng trong lòng muốn đập vào cái bản mặt kênh kênh của ả
“Được thôi ! Tôi muốn nhờ mấy anh một chuyện “ – ả nói
“ Cô muốn nhờ chuyện gì ? “ – T.O.P hỏi
“Tôi muốn các anh xử một người , dạy cho tên đó biết cái nào là của mình , cái nào là của người khác “ – ả nhìn hai cậu nhếch mép cười
“ Cô biết chúng tôi không bao giờ đánh phụ nữ mà . Cô tìm lầm người rồi ! “ – dứt lời G-Dragon quay đi thì tiếng ả kéo họ lại
“Không phải là phụ nữ là một người con trai . Thế nào ? Giúp tôi được không ? “ – ả nhìn chằm chằm vào họ .
Hai người họ nhìn nhau đầy thắc mắc không biết người đó làm gì mà đắc tội với ả
“ Tại sao chúng tôi lại phải giúp cô ? Cô dư biết là chúng tôi không lo việc bao đồng ! ” – T.O.P hỏi ngược lại ả . Nhún vai ả đáp
“ Vì người đó giành đồ của tôi vậy thôi . Giúp tôi , tôi sẽ không quên hai người đâu . Giúp tôi đi 10 triệu won sẽ là của các người . “ – đưa mắt nhìn nhau như hội ý . Hai người họ gật đầu , vui mừng ả nói
“ Tui sẽ đưa trước 3 triệu . số còn lại tôi sẽ đưa sau . Ok ? “
“ Ok ! người đó tên gì ? “ – G-Dragon
“Kim JaeJoong “ – thoáng giật mình khi nghe cái tên , T.O.P nghĩ thầm
“ Không lẽ là em trai của đại tỉ sao ? nghe nói cậu ta cũng là Kim JaeJoong chắc là trùng tên thôi không phải đâu ? Vì em trai đại tỉ đâu có qua lại hạng người như cô ta . Chắc là lầm rồi “
“ T.O.P! T.O.P” – giật mình bởi tiếng kêu của G.D , tên T.O.P lên tiếng
“ Gì thế ? Có chuyện gì gọi tôi vậy ? “
“ Cậu suy nghĩ gì à? Tôi gọi nãy giờ nhưng cậu có lên tiếng đâu . “ – G.D bực mình
“ Không có gì ! Cô ta đâu rồi ? “ – T.O.P nhìn quanh tìm bóng dáng cô ả
“ Về rồi ! Đưa trước 3 triệu , số còn lại tính sau . Công nhận con *** đó mồi chài được thằng nào ngon lành thế không biết chi tiền cho nó xài . Ngu phải biết “ – G.D bình phẩm
“ Thôi ! kệ cô ta đi . Lo cái vụ này đi . Tôi đi báo với đại ca đây . “
“ Uhm tôi cũng đi đây “ – cuộc nói chuyện chấm dứt chuyện ai người nấy làm nhưng T.O.P thì suy nghĩ rất nhiều về cái tên Kim JaeJoong đó , vì nó biết cái tên ấy nó đã được nghe một lần nhưng không biết từ đâu . Vừa đi vừa suy nghĩ hắn đụng phải Shin Dong đang đi ngược về phía hắn .
“ Ui da , đi sao không ngó vậy cha ? Đau muốn chết ! “ – nó nạt tên mập rồi bỏ đi . Đi ngang qua phòng của đại ca và đại tỉ , nó ngập ngừng muốn vào nửa không muốn thì cánh cửa bật mở , HeeChul đi ra thì thấy nó đang đứng liền hỏi
“ Mày làm gì ở đây ? Sao không đi làm việc đi “ – người hỏi nó là Kim HeeChul , đại tỉ của bang Hắc Long , cúi đầu chào cậu lắp bắp nói rồi bỏ đi
“ Dạ …dạ em đi làm liền “ – nhưng thái độ của nó làm cậu nghi ngờ.
“ Đứng lại ! “ – cậu nói lớn
“ Mày làm gì mà ấp a ấp úng thế . Mọi hôm mày nhanh tay lẹ chân lắm mà ! “ – cậu nhíu đôi chân mày của mình lại
“ Dạ ……không….có gì . Chắc tại em bị đau bụng nên không có gì đâu đại tỉ đừng lo “ – nó vội vàng chạy đi thì bị cậu hét lớn
“ Tao nói mày đứng lại . chưa có lệnh tao, mày bỏ đi như vậy còn gì là phép tắc bang quy nữa hả ? “
Líu ríu nó bước đến bên cậu , cúi đầu quì xuống
“ Đại tỉ em xin lỗi . em không cố ý đâu . Đại tỉ tha cho em . Chỉ là ………….”
“ Chỉ là sao hả ? Nói ! Không thì tao cho mày đi làm đồ chơi của HeeBum à “ – cậu cười “ dễ thương” nhìn nó , sợ hãi nó nói một hơi không kịp ngừng
“ Đại tỉ em van xin đại tỉ . em chưa muốn làm đồ chơi cho HeeBum đâu . Chỉ là em muốn hỏi em trai đại tỉ có người nào tên KimJaeJoong không thôi . “ – nghe đến tên đứa em trai út của mình cậu trợn mắt nhìn nó như muốn ăn tươi nuốt sống nó
“ Nói ! Sao mày biết tên nó , nó chưa bao giờ tiếp xúc với người lạ tại sao lại biết tên nó. Nói nhanh lên không tao bằm mày ra đấy ! NÓI ! “
“ Dạ đại tỉ tha mạng , em chỉ lỡ lời thôi .Xin anh tha cho cái mạng chó này đi ! “ – nó khóc sụt sùi , sụp lạy dưới chân cậu
“ Nói cho tao biết nhanh lên , một là nói thì mày giữ mạng , hai là không nói mạng mày không còn . NÓI NHANH “ – cậu gằn từng tiếng .
Từ ngày nó được cậu dẫn về đây nuôi và cho làm việc nó chưa bao giờ thấy cậu đáng sợ như vậy , nó vội kể lại cho cậu nghe những gì mà ả Tiff thuê nó và G.D làm . Nghe xong cậu không giận chỉ nhếch môi cười hiểm độc và mắt híp lại .
Thấy cậu như vậy nó biết ả đã đến số rồi . Gằn từng tiếng một , cậu ra lệnh
“ T.O.P chuẩn bị đồ để đón tiểu thư đi . Chúng ta sẽ mời tiểu thư đến đây chơi cùng với HeeBum , lâu quá rồi nó không được vui chơi giải trí” – dứt lời cậu đi về phía phòng 13 để nó nhìn theo thấy ớn lạnh . Đại tỉ bình thường đã có nhiều trò quái đản rồi nay giận lên khác chi sư tử xổng chuồng đang rình con mồi . Nó thấy thương thay cho ả vì ả đã đụng đến người không đụng rồi . Tiff ! đừng có trách bọn tôi nhé có trách là trách cho số cô không thôi .
Ả sau khi từ chỗ của G.D và T.O.P về thì trong lòng vui mừng vì sắp loại bỏ một kẻ ngán đường ả. Nhưng ả vẫn chưa yên tâm lắm . Ả muốn tận tay mình đánh kẻ đó . Nhưng ả chưa gặp JaeJoong một lần nào hết thì làm sao biết mặt cậu bây giờ . Ả suy nghĩ tìm cách nào để gặp được cậu thì tờ báo hằng ngày đập vào mắt ả .
Trên trang đầu của tờ báo là dòng chữ “Lễ Thành Hôn giữa hai gia tộc Jung & Kim , sự kết hợp giữa vật chất và quyền lực , một sự kết hợp hoàn hảo chưa từng có “ ả điên tiết khi thấy nó , ả muốn xé rách nó ra nhưng ả nhìn thấy mặt cậu trên tờ báo thì không khỏi vui mừng . Ả biết mặt cậu rồi ả sẽ tìm gặp cậu, đánh vào gương mặt xinh đẹp đó vài cái tát . Nghĩ đến thôi ả vui lắm nhưng ả quên rằng việc gặp cậu đâu có dễ như vậy .
……………………..
Cả 2 tuần nay ả không gọi điện cho hắn có gọi thì hắn không bắt máy . Bực bội ả quăng điện thoại vào góc phòng , lấy chai rượu uống , lim nhim suy nghĩ về hắn , ả bực vì hắn không gọi điện hay đến thăm ả , ả tức vì nghĩ hắn đang ở bên cậu tuy hắn không yêu cậu nhưng cậu đẹp hơn ả chắc gì hắn không làm gì cậu chứ . Ả rất hiểu rõ tính hắn , một tuần hắn phải được thỏa mãn 2 – 3 ngày nếu không hắn bức xúc lắm nhưng hắn không gặp ả lại ở bên cạnh cậu , cậu lại trẻ và đẹp hơn ả , cậu mới 20 trong khi đó ả đã 26 rồi . Nghĩ đến là máu trong người ả như sôi lên
. Ném chai rượu vào tường vỡ tan tành , chụp lấy điện thoại ả bấm số nhờ một người nào đó điều tra số điện thoại của cậu . Khi có được số ả vội vàng gọi hẹn cậu
“ Yoboseyo”
“ …………..”
“ Tôi là Tiffany Hwang , tôi muốn gặp cậu nói chuyện “
“……………………..”
“ Cậu không biết tôi nhưng tôi biết cậu . Cậu không cần biết nhiều . Gặp nhau chúng ta sẽ nói chuyện “
“…………………………”
“ Được thôi ! 8 giờ sáng mai tại Eternal “
“…………………………..”
“ Chào cậu ! “ – ả cúp máy . Ả sau khi nói chuyện với cậu thì nằm xuống giường ngủ một giấc để tỉnh táo mà nói chuyện với cậu .
Về phía cậu sau khi nhận được điện thoại của ả thì tâm hồn treo ngược cành cây , cậu thật sự lo vì không biết ngày mai khi ả cậu có đủ can đảm để đối diện không ? Sáng hôm sau đúng 8 giờ cậu đến quán coffee ả hẹn , bước vào quán cậu được một tiếp viên dẫn đến bàn của ả .
Theo phép lịch sự cậu chào ả nhưng ả phớt lờ cử chỉ đó, nhìn cậu chằm chằm ,cậu thật sự khó chịu vì cái nhìn của ả . Khó chịu cậu lên tiếng
“Cô nhìn đủ chưa ? Chúng ta bắt đầu được rồi chứ ? “
Ả giật mình , hơi gượng vì hành động sỗ sàng của mình nhưng cũng nhanh chóng lấy lại phong thái của một kẻ ngang ngược .
Hất hàm ả nói
“ Xem ra nhìn trong hình và ngoài đời khác nhau thật ! Đẹp thật da trắng mắt to lại đen môi thì đỏ mọng lại con nhà giàu có quyền quý hỏi sao chủ tịch Jung không chọn làm dâu cho được chứ?”
Cậu thật sự khó chịu xen lẫn bực tức khi nghe ả nói về cha chồng của mình , cố kìm xuống cậu nói
“ Cô Hwang , nếu gặp tôi chỉ nói những lời này thì tôi xin phép đi trước “ – cậu toan đứng dậy thì ả cất cao giọng hỏi
“ Cậu lấy anh ấy nhưng không có tình yêu , liệu cậu có sống được không ? “
“Chị…………………..” – ả mỉm cười đắc thắng khi nhìn cậu ấp úng lên vì câu hỏi của ả
“ Cậu không yêu anh ấy tại sao lại lấy anh ấy . Cậu có biết cậu làm thế là chia rẽ chúng tôi không? Tôi không giàu bằng cậu , không đẹp bằng cậu nhưng tôi yêu anh ấy là thật .” – ả nhìn thẳng vào mắt cậu mà nói
“ …………………….” – cậu vẫn im lặng
“ tôi xin cậu hãy trả anh ấy lại cho tôi đi , tôi van cậu đó . Tôi không thể nào sống thiếu anh ấy được . Với lại tôi có thai rồi . Tôi không muốn con tôi không có cha tôi xin cậu đó cậu Kim à” – ả sụt sùi
Cậu không tin vào tai mình nữa , cô ta có con với hắn vậy cậu là kẻ thứ ba xen vào họ sao . Cậu nhẫn tâm tước đoạt người cha của con cô ta sao ? Thất thần cậu nhìn ả
“ Cô nói……cô có thai……là thật sao ? “
Giấu đi nụ cười hài lòng , làm mặt đau khổ , mắt ả ươn ướt , gật đầu như đúng vậy ả nói
“ Phải ! tôi có thai rồi khoảng 1 tháng rồi . Tôi muốn giữ lại đứa bé vì nó là con của anh ấy . Vì thế xin cậu hãy đồng ý li hôn đi . Tôi nghĩ chắc cậu sẽ không bị thiệt thòi gì đâu . Nhà cậu giàu chắc cậu không đòi hỏi gì đâu nhỉ ? “ – ả trơ trẽn nói
Cố gắng kìm nén những cảm xúc trong lúc này cậu không nói gì mà chỉ đứng dậy vội vã chào ả rồi đi như chạy ra khỏi quán giấu đi đôi mắt đã ướt sũng nước . Còn lại mình ả , ả ngồi mỉm cười sung sướng vì đúng những gì ả dự đoán khi cậu nghe tin ả có thai , bất giác tia mắt ả ánh lên những tia độc ác , ả muốn cậu phải chịu giống như ả mọi đau khổ .
Bị người đời khinh ghét , chê cười và ả muốn cậu cũng giống như ả . Nhưng ả đâu biết mọi hành động của ả đều lọt vào mắt một người Kim YoungWoon hay còn gọi là KangIn anh họ của cậu hiện đang là trưởng cục cảnh sát Seoul .
Rút điện thoại ra gọi cho hắn ả giả bộ sụt sùi than khóc
“ anh à em muốn chết mất thôi anh à “ – dĩ nhiên nghe ả nói thế hắn cuống cuồng lên mà chạy đến bên ả . Gặp được hắn ả mừng lắm như cố tạo ra vẻ chán đời
“ Anh à chắc em chết mất ! hic hic hic “ ( note : nước mắt cá sấu quá pà nội ơi . )
“ Bình tĩnh đi nào ! em cứ bù lu bù loa làm sao anh giải quyết được “ – hắn lo lắng
“Em yêu anh nhiều lắm ! thế mà vợ anh gặp em lại bảo em yêu anh vì tiền , cậu ấy nói sẽ cho em một số tiền , yêu cầu em tránh xa anh ra . Anh à em không muốn xa đâu “ – nghe ả nói thế dĩ nhiên là hắn sôi máu trong người , hắn luôn nghĩ cậu hiền lành trong sáng nhưng đâu ngờ cậu lại nói ra những lời nói ấy chứ . Dám dùng tiền để đổi lấy tình yêu của tôi sao ? cậu lầm rồi Kim JaeJoong .
Dỗ cho ả nín hắn nói
“ Ngoan nín đi . anh sẽ không xa em đâu đừng nghe những gì cậu ta nói . cậu ta sẽ không làm gì em đâu . bây giờ anh đưa em về nhé . Nín đi nhé không khóc nữa . “ – nói rồi hắn cùng ả ra xe rời khỏi quán .
Tất cả hành động , lời nói của hắn và ả đều không qua mắt được anh , nắm chặt tay anh muốn chạy theo mà đấm vào mặt của hắn và tát cho ả vài cái nhưng anh phải kìm chế xuống , thương cho đứa em họ bị gạt, còn phải mang tiếng xấu , anh gọi điện cho HeeChul kể lại mọi chuyện . HeeChul nghe xong lửa giận bừng bừng nhưng HeeChul phải cố gắng giữ bình tĩnh .
Vì HeeChul biết không nên làm kinh động đến cha mẹ và Yesung , JunSu , nếu mọi người mà biết chắc nhà họ Jung khó sống yên ổn với cha mẹ, cô ả chắc cũng khó mà yên thân . Ngay từ đầu HeeChul đã không tán thành cuộc hôn nhân này nhưng do ông bà Kim trọng tình nghĩa quá nên bây giờ em cậu , JaeJoong khổ. Tội nghiệp thằng bé , nó vốn hiền lành chưa hại ai bao giờ , giờ đây nó sắp bị người ta hại rồi . Phải làm gì đó để cứu thằng thôi . Nghĩ là làm cậu gọi điện cho T.O.P và G.D chuẩn bị làm theo kế hoạch HeeChul đã chuẩn bị .
JaeJoong sau khi gặp ả về thì nằm lì trong phòng , không ăn uống gì hết . Cứ nằm thế úp mặt vào gối mà khóc , mặc cho ánh chiều tà đang tắt dần cậu , cậu không thèm mở đèn cứ thế nằm khóc đến khi , ông Bae , quản gia gõ cửa mời cậu xuống ăn cơm vì từ trưa cậu đã không ăn gì rồi .
Miễn cưỡng bước vào phòng tắm , rửa mặt sạch sẽ , đi xuống lầu ngồi vào bàn . Bà Jung dạo này khỏe hơn rất nhiều nên cũng ra ngoài ăn với mọi người . Thấy cậu bước vào , bà liền mỉm cười , kéo tay cậu ngồi xuống bên bà .
“JaeJoong à , con mệt à ? “ – bà âu yếm
“ Dạ thưa umma con không sao chỉ hơi nhức đầu thôi ! “ – cậu gượng cười nhưng cúi xuống giấu đi đôi mắt mọng đỏ của mình
“ Mọi người dùng cơm thôi ! Tôi đói lắm rồi ! “ – ông Jung cười vui vẻ nói
“ Con mời appa umma dùng cơm “ – cậu lễ phép thưa .
“ Uhm ăn đi con “ – ông nói . Ông Jung thật sự thích đứa con dâu này .Dù trong lòng ông hơi phiền vì thằng con bướng bỉnh của ông không chấp nhận cậu .
Cậu hằng ngày ăn rất ít , lại khén ăn . hôm nay lại ăn ít hơn phần vì mệt phần vì phải suy nghĩ nhiều , cậu buông đũa rất sớm . Thấy con dâu không ăn nữa ông Jung và bà Jung liền hỏi
“ Con sao thế JaeJoong ? Bệnh à ? “
“ Ta gọi bác sĩ khám cho con nhé !
“Dạ thôi không cần đâu . Con chỉ hơi mệt thôi . Nghỉ một chút là hết thôi ạ ! “ – cậu trả lời
“ Uhm , vậy con nằm nghĩ đi nha “ – ông Jung gật gù
Định đi lên phòng thì hắn đi vào mặt hầm hầm , cậu gượng cười nói
“ Sao hôm nay anh về sớm vậy ? “
Không nói không rằng , hắn tát cậu một cái tát đau điếng té xuống nền gạch , cậu bất ngờ nhìn hắn , ông bà Jung nhìn thấy thì buông đũa chạy ngay đến cậu đỡ cậu dậy . Bà Jung hét lớn
“ Con làm cái gì vậy Yun? Tại sao lại đánh vợ con như thế hả? “
“ Umma hôm nay con đánh cậu ta vì cậu ta quá coi thường con rồi . “ – liếc cậu hắn nói
Má cậu in năm dấu tay của hắn đỏ chót trên nền da trắng của cậu . Ông Jung thì bình tĩnh hơn ông hỏi
“ JaeJoong làm gì con nói là nó coi thường con . Con phải nói rõ cho ta giải quyết .”
“ appa umma hai người đã nhìn lầm cậu ta rồi . cậu ta đã gặp Tiff buộc em ấy rời khỏi con với điều kiện là cậu ta sẽ đưa cho em ấy một số tiền . “ – cậu nghe hắn nói mà không tin nổi vào tai mình , ông bà Jung nhìn cậu đầy nghi ngờ
“ Có thật không JaeJoong ? Con nói cho umma biết đi “ – bà Jung nói
“ con……….con………….”
“ không nói được chứ gì ? JaeJoong tôi nói đúng chứ hả? “ – hắn nhìn cậu cười khinh
Cậu thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra , đúng là hồi sáng nay cậu có đi gặp ả nhưng không phải nói như thế mà ả xin cậu hãy rời xa hắn . Cậu nhìn ông bà Jung lắc lắc đầu thanh minh
“ Umma …..con không có làm thế . Xin hãy tin con đi ….umma ……..appa con không có nói thế với cô ấy….chỉ là ……….”
“ Chỉ là sao hả ? Cậu không nói thế với cô ấy thì còn ai ngoài cậu “ – hắn lớn giọng
“ Anh …….à …….xin hãy……tin …em …..em không có nói thế đâu. Xin hãy tin em “ – cậu khóc nức nở
“ Cậu bảo tôi tin cậu sao . Nói cho cậu biết người như cậu tôi không bao giờ tin đâu . Đồ đạo đức giả “ – hắn khinh bỉ nhìn cậu . Cậu quì sụp xuống đất vì cái nhìn nghi ngờ của ông bà Jung vì những lời nói của hắn cậu khóc nhiều lắm cậu đau nhiều lắm . Ai bảo suốt 2 tuần qua cậu làm vợ hắn mà không có tình cảm với hắn chứ . Cậu thích hắn đấy nhưng cậu không nói ra cậu đã hi vọng tình yêu sẽ nảy nở sau hôn nhân nhưng có ngờ đâu giông bão ập đến cuốn phăng mọi thứ cậu hi vọng .
Còn hắn nói không thương cậu cũng không được , đúng là hắn yêu Tiff nhưng ngày ngày gần gũi cậu hắn đâu phải là sắt đá đâu lại không rung động chứ . Hắn rung động trước cậu nhưng cái rung động đó cái thương đó không vượt qua được tình yêu hắn dành cho ả. Nuốt nước mắt vào lòng cậu cay đắng nói
“ Con xin appa umma hãy tin con , con chưa từng nói những lời thế với cô ấy . Con được pama con dạy dỗ cẩn thận không bao giờ con có hành động đó . “ – quay sang nhìn hắn –
“ Xin anh hãy tin em , em không thích cô ấy nhưng không bao giờ em dám đem vật chất ra mà đánh đổi tình cảm đâu . “
Ông bà Jung từ nãy giờ chỉ xem chứ không nói ,khi nghe cậu nói thế , ông bà Jung tin là cậu đúng , dù cậu có làm thế cậu cũng chỉ bảo vệ hạnh phúc gia đình thôi
“ Được rồi con đứng lên đi . Chúng ta tin con , đừng khóc nữa không tốt đâu “ – bà Jung đỡ cậu dậy lau đi khóe mắt ướt đẫm của cậu . Hắn thấy thế thì bực lắm , không ngờ cha mẹ lại bênh cậu ta như vậy , hắn giận dữ nói
“ Cậu thật là tồi khi giở trò nước mắt như thế . Tôi ghét hạng người như cậu , cậu tưởng cậu là con của chủ tịch Kim thì tôi sẽ đối tốt với cậu sao , cậu lầm rồi . Mặc cậu có là ai đi nữa tôi không bao giờ thương cậu đâu . Đừng có van xin vô ích . Cút khỏi mắt tôi ngay . Đi ra khỏi nhà tôi “
Không còn đủ minh mẫn nghe những lời nói đó của hắn , cậu chạy ra khỏi nhà mặc cho tiếng của ông bà Jung gọi cậu , cậu mặc kệ tất cả cậu chỉ muốn trốn chạy thôi , cậu mệt mỏi lắm rồi . Như vậy là quá đủ với cậu rồi . Cậu sẽ xin papa mama cho cậu li hôn thôi , cậu không thể sống được với hắn rồi . Cậu tuyệt vọng khi trao tình yêu cho hắn . Cậu muốn chạy trốn khỏi nơi đó . Khi cậu chạy ra vô tình cậu va vào một đám người đang đi vào , dĩ nhiên một người thanh niên vội vàng nhận ra cậu kêu
“ JaeJoong ah , JaeJoong “ – không ngừng lại bởi tiếng kêu đó cậu cứ chạy mãi
Người thanh niên đó là Kang In , anh đang cùng HeeChul đến nhà họ Jung để giải quyết chuyện cho em trai mình . Nhận thấy cậu không nghe , HeeChul vội vàng bảo KangIn
“ KangIn ! em chạy theo nó đi anh sẽ vào trong giải quyết mọi chuyện “ – gật đầu KangIn chạy theo cậu , mặc kệ anh chạy theo gọi í ới nhưng cậu cũng không quay lại điều cậu muốn nhất bây giờ là trốn tránh tất cả . Cậu không muốn nghe ai bây giờ hết đau khổ đủ rồi bây giờ cậu muốn nép vào lòng mama mình mà khóc thôi . KangIn đuổi theo kịp cậu nhưng thấy cậu không ngừng thì chạy theo sát cậu , cậu băng qua đường thì một chiếc xe từ xa chạy đến , Kang In thét lên
“ JAEJOONG AH ,CẨN THẬN !!!!!!!!!!!!!!!!”
“RẦM!!! “
Đã trễ rồi cậu bị chiếc xe đụng nằm lăn ra đường , KangIn chạy vội bên cậu , ôm cậu kêu lên
“ gọi cấp cứu ,gọi cấp cứu đi ! Nhanh lên “ – anh nói như hét vào gã tài xế , hoảng sợ gã gọi ngay . Máu thấm ướt cả một khoảng chiếc áo cậu đang mặc .Cậu được đưa vào bệnh viện nhanh chóng được cấp cứu . Còn lại một mình anh , anh vội vã gọi điện báo tin cho HeeChul biết , nghe qua điện thoại anh biết HeeChul thật sự nổi điên lên rồi .
Hắn nói xong những lời đó có chút hối hận nhất là khi thấy cậu bỏ chạy ra khỏi nhà , hắn muốn chạy theo cậu nhưng đôi chân cứ đứng yên không chịu bước . Ông bà Jung thấy cậu bỏ chạy thì vội vã gọi cậu lại nhưng không được . Ông Jung tức giận đánh hắn một cái thật đau vào má nói
“ Thằng khốn nạn mày không còn tính người rồi sao ? Dù nó có làm thế thì nó cũng là vợ của mày . nó có quyền để yêu cầu cô ta rời xa mày . Mày muốn mẹ mày và tao chết mày mới vừa lòng sao ? “
“ Trời ơi con ơi là con , con không yêu nó nhưng cũng phải coi nó là vợ con chứ. Tại sao con lại nói như thế ? Nó không bao giờ làm lỗi với con cả mau chạy theo nó đi . Mau đi , quản gia quản gia đâu mau cho người đuổi theo JaeJoong đi” – bà Jung khóc nức lên
“ Khỏi cần , em tôi tôi tự lo cho nó được . Không cần làm phiền đến Jung thiếu gia đâu “ – giọng nói lạnh băng vang lên làm tất cả mọi người quay về hướng giọng nói phát ra . HeeChul mặt lạnh lùng đi ngoài cúi chào ông bà Jung
“ Cháu xin lỗi làm phiền hai bác !”
“ À không có gì , cháu đến đây chơi với JaeJoong à . Nó đang ngủ rồi chắc cháu………” – không đợi ông bà Jung nói hết câu . HeeChul lên tiếng
“ hai bác không cần phải giấu . Cháu biết hết rồi hôm nay cháu đến đây mục đích là xin hai bác cho em cháu được về nhà . “ – nghe HeeChul nói thế ông bà Jung nhìn nhau bối rối
“Hừm , bác nghĩ không được đâu HeeChul , dù gì JaeJoong cũng là dâu của Jung gia rồi . Có chuyện gì thì cũng là người của Jung gia đâu có thể về Kim gia được . “ – ông Jung nói nhưng trong lòng cực kì lo lắng vì ông biết cậu cả nhà Kim ít khi xuất hiện nhưng hôm nay lại hạ cố đến nhà ông thì chắc chắn đó là chuyện lớn rồi . Tỏ vẻ hiểu biết HeeChul gật gù
“ Bác nói cũng phải ! Nhưng có một chuyện cháu muốn hỏi cậu Jung đây được không ạ ? “ – con cái nhà Kim gia không hổ danh là những người biết ăn nói khéo léo trong cách ứng xử.
“ Được mà không có gì đâu . Cháu cứ tự nhiên như người ở nhà “
Mỉm cười HeeChul nhìn hắn lạnh lùng bảo
“ YunHo , hyung tuy không thích xen vào chuyện cá nhân của em trai nhưng hôm nay buộc hyung phải xen vào . “ – HeeChul trầm ngâm
“ YunHo hyung biết em không đồng ý lấy JaeJoong nhưng YunHo à dù không coi nhau như vợ chồng thì em cũng coi nó bạn bè chứ . Cớ làm sao em lại nói nó đem vật chất ra đổi lấy tình cảm của em . Em trai hyung ! hyung biết nó rất rõ nhất là JaeJoong , nó hiền lành , ngây thơ đôi khi lại dễ tin người nên dễ bị người khác qua mặt mà vẫn cười vui vẻ “
“Chul hyung ……..em………….” – ngăn không cho hắn nói HeeChul tiếp lời
“Hyung biết em quen với một cô gái tên Tiffany Hwang đúng không ? Em có biết rõ về cô ta không ? Hyung nghĩ chắc em không biết rõ đâu nhỉ ? Hay là hyung nói ra cho em luôn nhá “
“ Hyung sao hyung biết em quen cô ta . Em quen cô ấy trước khi lấy JaeJoong và chính JaeJoong em trai hyung là người chia rẽ em và cô ấy “ – hắn nói mà không cần suy nghĩ . HeeChul nghe hắn nói thế thì giận lắm , muốn đấm một đấm vào mặt hắn, hắng giọng HeeChul nói
“ Em nói như thế thành ra JaeJoong nhà hyung là người có lỗi rồi ! Thay mặt em trai hyung xin lỗi em nhưng YunHo nói đi thì cũng phải nói lại , em là một người không phân biệt được đâu là phải đâu là trái , em mù quáng trong cái tình cảm rẻ tiền kia .
Em có thể tin được những lời cô ta nói sao , hyung nghĩ em nên nghe đoạn băng này nhé. Rồi suy nghĩ những gì mình làm “ – đặt lên bàn chiếc điện thoại đang phát ra tiếng nói , cả hắn và ông bà Jung kinh ngạc khi nghe nó
“ Các người muốn biết sự thật phải không ? Được tôi nói cho các người biết . Đúng tôi quen YunHo chỉ vì tiền , quyền lực và vẻ bề ngoài của anh ta . Anh ta đáp ứng những thứ tôi cần và tôi đáp ứng cho anh ta về thân xác của mình . Một sự trao đổi song phẳng vậy thôi . Còn Kim JaeJoong vì nó ngán đường tôi tôi phải xử nó thôi . Mà công nhận thằng nhóc ấy ngốc thật tôi chỉ nói tôi có thai với anh ta thì nó đã tái mặt , và nó hứa sẽ xa anh ta . Còn tôi dĩ nhiên là đâu có để nó dễ dàng đi vậy được , tôi muốn nó biết cảm giác bị người khác khinh bỉ là thế nào , tôi chỉ nói với anh ta là tôi bị nó ép phải xa anh ta với một số tiền là anh tin tôi ngay . “
Nghe đến đây ông bà Jung thực sự tức giận nhìn hắn , hắn không tin vào tai mình nữa những lời nói đó là của người hắn yêu sao . Vậy ra bấy lâu nay ả yêu hắn chỉ vì những thứ hắn có sao ? vậy mà hắn lại tin lời ả đem những lời nói khi nãy trút lên đầu cậu , tại sao hắn có thể mù quáng đến vậy được ?
Hắn không muốn tin những lời nói đó nhưng hắn buộc phải tin vì đó là giọng nói của ả . Bất giác hắn suy nghĩ những lời nói của hắn nói với cậu khi nãy và cái tát nữa , cậu không thanh minh gì hết chỉ xin hắn tin cậu thôi , nhớ lại khuôn mặt thấm đẫm nước mắt của cậu khi nãy hắn thấy mình tồi quá , hèn hạ quá . Rồi lúc cậu bỏ chạy ra khỏi nhà vì những lời nói khi nãy của hắn , hắn thấy hối hận vì đã không tin cậu . hắn định đứng lên chạy đi tìm cậu thì nghe tiếng hét của HeeChul
“ CÁI GÌ ?????????”
“…………………………”
“Được hyung đến ngay !!! “ – dứt lời HeeChul ném cho hắn cái nhìn chết chóc gằn giọng nói
“ Tại cậu mà em tôi gặp tai nạn đang phải cấp cứu . Nó có chuyện tôi thề tôi xử cậu và cô ta “
“ Cả hai bác nữa , hai bác nên dạy lại con mình đi “ – HeeChul chạy như bay đến bệnh viện , bỏ mặc hắn đứng ngay đơ nhìn theo không tin những lời HeeChul vừa nói . Cậu vì hắn mà bị tai nạn , hắn thấy đau trong tim lắm một cơn đau như thắt tim hắn lại .
“ Mày vừa lòng mày rồi chứ gì ? JaeJoong có gì là tao với mẹ mày từ mày “ – ông tức giận đỡ bà Jung đang mệt nhọc thở về phòng . Sực tỉnh hắn chạy vội ra xe mình , nhắm hướng bệnh viện chạy bán sống bán chết . Hắn biết hắn đã có lỗi khi mắng cậu vì thế bây giờ điều hắn muốn là cậu an toàn nếu không suốt đời này hắn sẽ sống trong ray rứt
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...