Edit: Đậu
Beta: Sâu
Lý lão nhị giật giật mũi, "Lão đại, mùi thịt".
Tào Oánh phun ra một vòng khói, ngón tay kẹp nửa điếu thuốc, móng tay đỏ tươi.
"Lão Nhị, không phải ngươi muốn ăn thịt đến phát điên chứ? Nơi này phía trước không thôn sau không cửa hàng, ở đâu ra mùi thịt?"
"Thật sự.
Lão đại, thật là mùi thịt.
Là mùi thịt gà".
Lý lão nhị nuốt nước bọt, thần sắc khẳng định.
Dụi thuốc lá trong tay, Tào Oánh thật cẩn thận đem nửa điếu còn lại thu vào hộp, vỗ tay một cái, nói: "Lão Tam, đi xem tình huống!"
Tên được gọi là lão Tam vẻ mặt đáng khinh, hắn gật gật đầu, rón ra rón rén chạy tới quốc lộ.
Bọn họ là một nhóm chuyên môn canh giữ ở ven đường lừa gạt cướp bóc, chuyên chọn một ít người mềm lòng lại có lương thực để xuống tay, đã không biết đắc thủ bao nhiêu lần, cho nên làm vô cùng thuần thục.
Vốn tính hôm nay "làm thịt" mấy tên rồi trở về nghỉ ngơi, nhưng mạt thế đến bây giờ, rất nhiều người mềm lòng đã biến mất hầu như không còn, năng lực của bọn họ không đủ, ngăn đón xe bay nhanh không được, ngay cả đinh sắt cũng dùng hết rồi, không thể chọc thủng bánh xe, chỉ có thể trông cậy vào người khác mềm lòng dừng xe, bọn họ trốn ở bên cạnh lợi dụng đúng cơ hội mà xông nhau lên, cướp thức ăn trong xe, quần áo, còn có xăng.
Nhưng hôm nay xe cộ đi ngang qua không một ai mắc mưu, có một xe duy nhất dừng lại, không chờ bọn hắn xông lên mà phản ứng cực nhanh lái xe đào tẩu.
Bọn họ chỉ có hai cái đùi căn bản chạy không lại bốn bánh xe, cho nên tới bây giờ còn bị đói.
Chỉ chốc lát sau, nam nhân là lão Tam chạy về, bởi vì chạy nhanh, hắn thở có chút hổn hển, bình phục một chút mới mở miệng: "Là dê béo, hai cái xe tốt, hẳn là Hummer, còn rất mới, lái về phía bên này, hiện tại ăn cơm ở ven đường, nhưng mà thoạt nhìn sắp ăn xong rồi, bên trong có một nữ nhân".
Tào Oánh gật gật đầu: "Bắt được mấy con dê béo này thì trong khoảng thời gian này chúng ta không cần phải lo.
Nữ nhân đều mềm lòng, lão Tứ, đem trẻ con ôm lại đây!"
Lão Tứ gật gật đầu, không nói lời nào, trực tiếp đến lều ôm đến một đứa bé.
Tào Oánh tiếp nhận đứa bé, tay mò đến tã lót, hung hăng nhéo một cái, đứa bé liền khóc lên.
Vừa lòng nghe tiếng khóc to rõ, Tào Oánh đem nửa bình sữa đưa đến bên miệng nó, đứa trẻ đói liền ngậm núm vú cao su, ra sức uống sữa.
"Làm việc!" Tào Oánh vung tay lên, đám nam nhân cầm gây gỗ, đao, dao phay đứng lên, đi theo Tào Oánh đến quốc lộ.
Diệp Thu đang uống nước thì chợt đình chỉ động tác.
Diệp Cẩn chú ý tới, hỏi: "Sao vậy?"
Diệp Thu lắc lắc đầu, nháy mắt phóng tinh thần lực ra, tình hình phụ cận liền hiện lên trong đầu cậu, một lát, sắc mặt của cậu có chút cổ quái.
"Phát hiện cái gì?" Diệp Cẩn khẽ nhíu mày, tinh thần lực của Diệp Thu vô cùng cường đại, có thể dò xét tình huống gần đó, nhưng rất hao phí tinh thần, cho nên bình thường hắn không cho cậu dùng.
Diệp Thu làm như phẫn nộ lại làm như buồn cười, thấp giọng thuyết mình tình huống cho Diệp Cẩn.
Cậu phẫn nộ là vì thủ đoạn của đám người kia quá trơ trẽn, lợi dụng sự đồng cảm của người khác, giết người đoạt vật tư, ngay cả đứa trẻ cũng không buông tha.
Cậu cảm thấy buồn cười là vì đám người kia đem bọn họ trở thành dê béo, nghĩ một đao thì có thể làm thịt, nhưng mà, bọn họ là dê béo? Đùa gì vậy?
Chờ Vương thẩm bọn họ thu thập xong, mấy người đều lên xe, lần này đổi thành bọn Diệp Đông đi trước, động cơ Hummer nổ vang, chạy cực nhanh.
Rất xa, Diệp Thu liền nhìn thấy bân cạnh quốc lộ xuất hiện một điểm đen, trào phúng cười cười, bất động thanh sắc.
Mạt thế, thiện lương là phẩm chất tốt đẹp, nhưng mà không thể mềm lòng.
Ngươi vĩnh viễn không biết chính mình nhất thời mềm lòng sẽ đổi lấy hậu quả gì, là đổi lấy sự cảm kích, hay là vì thế mà vứt bỏ tính mạng thậm chí liên lụy bạn bè người thân?
Ở trong lòng Diệp Thu, bảo vệ tốt Diệp Cẩn mới là tối trọng yếu, về phần những người khác, nếu như uy hiếp đến an toàn của bọn họ, cậu tuyệt đối không nuông chiều.
Đương nhiên, cậu không mở miệng cũng là có ý tứ, sau mạt thế, mấy người bọn họ đều chưa được ăn khổ, cũng không có cơ hội nhìn thấy mặt u ám của nhân tính, chuyện này tuyệt đối không phải là tốt, bởi vì nếu như hiện tại còn ôm ánh mắt trước mạt thế để nhìn hiện tại thì một ngày nào đó sẽ chịu thiệt.
Diệp Đông Diệp Tây từ nhỏ trải qua huấn luyện, tâm trí kiên định, chỉ cần là mệnh lệnh của Diệp Cẩn, bọn họ tuyệt đối phục tùng.
Nhưng còn chưa đủ, nếu như chỉ là mệnh lệnh, nghi vấn của bọn họ sẽ tích tụ càng nhiều, ai biết cuối cùng sẽ thế nào, đây không phải là chuyện tốt.
Mà Vương thúc Vương thẩm chỉ là người thường, đặc biệt thiện lương mềm lòng, Vương thúc thì đỡ hơn một ít, nhưng đời này Vương thẩm không va chạm với sóng gió, khi mạt thế đến thì cũng có chồng ở bên nàng, gần như không có suy sụp.
Mà phía trước xuất hiện mấy tên cướp vừa lúc có thể cho bọn họ thấy, làm cho bọn họ biết, thế giới này đã không còn như trước nữa.
Diệp Cẩn suy tư liếc mắt nhìn Diệp Thu một cái, em trai của hắn, như là có chỗ nào không giống với bình thường.
Tầm mắt quay lại con đường phía trước, quốc lộ bằng phẳng khéo dài thẳng tắp, tựa hồ không có điểm chung.
"Cứu mạng a!" Cách đó không xa có một nữ nhân ôm con lo lắng chạy về phía bọn họ, cô ta mặt váy trắng, khi chạy thì mép váy bay lên, khiến cho cô ta càng thêm yếu ớt đáng thương, đứa bé trong lòng cũng khóc lớn, tiếng khóc làm người ta mềm lòng.
Càng ngày càng gần, Diệp Thu thấy rõ diện mạo của cô ta, quả nhiên nhu nhược không chỗ nương tựa, hai hàng lệ trên mặt làm người ta động lòng.
Bất động thanh sắc liếc mắt nhìn Diệp Cẩn một cái, phát hiện vẻ mặt của hắn không chút thay đổi, trong mắt không chút dao động, Diệp Thu nhẹ nhàng thở ra.
Lập tức lại có chút buồn bực, mình là em trai của anh ấy, nếu như anh ấy coi trọng ai thì mình cũng không có quyền lên tiếng.
Nhưng mà khá tốt, may là trước đó mình phát hiện dị thường, còn nói cho anh ấy, như vậy sẽ không bị lừa đi.
(Tiểu Cẩn, anh cậu dễ bị lừa đến thế huh?)
Bĩu môi, Diệp Thu âm thầm nghĩ, nếu như vậy còn có thể bị dụ dỗ, cậu liền đánh tỉnh hắn!
"Thiếu...thiếu gia..." Qủa nhiên trong bộ đàm truyền đến giọng nói chần chừ của Vương thẩm, Diệp Thu âm thầm thở dài.
"Vương thẩm, chuyện gì?" Diệp Thu cầm lấy bộ đàm, tầm mắt nhìn chằm chằm phía trước chậm rãi giảm tốc.
"Nhị thiếu gia...cô nương kia..." Vương thẩm khó khăn mở miệng.
"Hửm? Vương thẩm muốn cứu?"
"Chuyện này..."
"Tiếp tục đi." Diệp Cẩn cầm lấy bộ đàm, lạnh mặt hạ lệnh.
"...!Vâng, thiếu gia."
Trong một chiếc xe khác, mấy người nhìn nhau, có chút không biết nói cái gì, nhưng vẫn không quản nữ nhân đáng thương kia, tiếp tục giẫm chân ga.
Diệp Thu nhìn xe phía trước tăng tốc, cong khóe môi, hạ cửa kính, nâng súng bắn vào bụi cỏ rậm rạp cách đó không xa.
Mấy người Diệp Đông nghe được tiếng súng vội vàng nhìn xung quanh thì thấy vài nam nhân cao to nhảy ra từ trong bụi cỏ, trong tay cầm đao, lại nhìn thấy nữ nhân nhu nhược vừa mới khóc nháy mắt ném đứa bé chạy về đám đại hán.
Lúc này còn có cái gì không rõ? Bọn họ là bị xem thành dê béo a!
Trong mắt Diệp Đông Diệp Tây đều hiện lên tức giận, bọn họ không là người mềm lòng, lần này là ngoại lệ thế nhưng thiếu chút nữa bị người lợi dụng.
Vương thúc Vương thẩm thì càng phẫn nộ, nghĩ đến thiếu chút nữa vì mình mềm lòng mà mang đến tai họa cho hai vị thiếu gia, lửa giận trong lòng bùng lên, cũng dám chọc tới trên đầu chính mình!
Đám người đó, đáng chết!
Diệp Thu đắc ý liếc mắt nhìn Diệp Cẩn một cái, thu hồi súng.
Diệp Cẩn buồn cười nhu nhu tóc cậu.
Cố gắng bỏ qua khí nóng trên mặt, Diệp Thu cầm lấy bộ đàm, "Dừng xe ở phía trước, 10 phút giải quyết, hoàn tất."
"Thu được, hoàn tất!"
Hummer dừng lại ở ven đường, bốn người Diệp Đông nhảy xuống xe, cầm súng trong tay nhắm vào mấy người chạy trốn.
Cánh tay Diệp Thu thoải mái gác lên cửa xe mở rộng, nhìn tiếng súng vang lên ở phía trước, đám người chạy trốn bị bắn hạ.
Nữ nhân kia thấy trốn không thoát, xoay người hung hãn chạy về phía bọn họ, lại bị Vương thẩm bắn trúng ngực.
Khó tin nhìn lỗ máu trên ngực, vẻ mặt Tào Oánh không cam lòng ngã xuống.
Cũng không biết cô ta có hối hận hay không.
Giải quyết đám người kia, mấy người Diệp Đông một lần nữa lên xe.
Vương thẩm chạy tới nhìn đứa trẻ kia thì phát hiện đã sớm tắt thở, không biết là bị ngã chết hay đói chết.
Thở dài, trong lòng mang phức tạp không thôi, thế đạo này thay đổi thật rồi...
Hummer một lần nữa đi đến F thị, Diệp Thu không có để ý mấy người ở trên chiếc xe phía trước kia hối hận như thế nào, từ trong không gian lấy ra một chùm nho, hái một viên cho vào miệng.
Hoa quả trong không gian treo trên cây càng lâu thì ăn càng ngon, chùm nho này từng viên từng viên mượt mà, mau xanh trong suốt, trên quả còn lưu lại bọt nước vô cùng tươi mát, nếm thử vô cùng ngon miệng.
Diệp Cẩn nhìn cậu một cái.
Diệp Thu vô cùng tự giác lấy nho đem đến miệng Diệp Cẩn.
Đầu ngón tay đụng đến cánh môi mềm mại, Diệp Thu vụng trộm nuốt nước miếng, lặng lẽ rút tay về, thật là muốn thân cận a...
Một chùm nho đã được xử lý, Diệp Thu vừa phỉ nhổ chính mình vừa nghiêm trang mở miệng: "Anh, còn muốn ăn nữa không?"
Diệp Cẩn nhướng lông mày ám chỉ, Diệp Thu lập tức hiểu ý, từ trong không gian lấy ra một viên kẹo, mở giấy gói kẹo đưa vào miệng Diệp Cẩn.
Trong lòng có chút tiếc nuối thở dài, Diệp Thu nghĩ nghĩ, tâm tiến vào không gian.
Lấy ra một lọ thủy tinh, Diệp Thu mở nắp, vuốt thẳng giấy gói kẹo, bỏ vào, đóng nắp lại rồi cẩn thận bỏ vào ngăn kéo tủ trong phòng ngủ.
Cảm thấy mỹ mãn rời không gian, Diệp Thu mở mắt ra, nói: "Sắp đến chưa anh?"
Gật gật đầu, Diệp Cẩn mở miệng, "Trực tiếp đi đến bến tàu."
Nghe nói sắp đến, Diệp Thu vội vàng lấy mũ giáp khẩu trang ra, vô cùng nhanh chóng võ trang cho mình.
Tuy rằng hiện tại có dị năng, nhưng trứng gà không thể đặt ở một cái rổ, dị năng cũng có khi dùng hết, đến lúc đó không lẽ chờ chết?
Hơn nữa hiện tại còn không biết tình huống ở nơi đó, nếu như dị năng giả rất thưa thớt thì sao? Cậu có bị bắt đến phòng thí nghiệm mổ xẻ không?
Tóm lại, điệu thấp quả thật không sai.
Nếu như không có dị năng thì cậu cũng không phải thư sinh tay trói gà không chặt.
Thân thủ là do tập luyện, cậu sẽ không ngốc đến nỗi buông tha, bảo mệnh gì đó, không thể chê ít.
Hơn nữa...
Vụng trộm nhìn Diệp Cẩn lái xe, Diệp Thu mân mân môi, cậu còn muốn tấn công trái tim của anh trai mình, lại nói bảo hộ người yêu không phải là việc nam nhân nên làm hay sao? Cậu là đàn ông đích thực cơ mà.
Chậc!
Nghĩ đến bộ dáng anh minh thần vũ khi bảo vệ Diệp Cẩn của mình, Diệp Thu liền thập phần kích động, hận không thể trực tiếp đem hắn đẩy ngã.
Một tầm mắt lạnh lẽo dừng ở trên người cậu, Diệp Thu vội vàng thu hồi khóe miệng đang cười, vô cùng nghiêm túc nhìn phía trước.
Diệp Cẩn quay đầu lại, trong mắt hiện lên mỉm cười.
Diệp Thu sờ sờ mũi, đẩy ngã cái gì...
Ha ha...
...................................................................................
Hết chương 20
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...