Editor: Waveliterature Vietnam
"Không phải chứ… …chúng ta còn chưa được ra ngoài ăn mà… …" Lâm Khải khuôn mặt mếu máo như sắp khóc nhìn Trịnh Thành Tử.
"Chờ đến ngày quốc Khánh được nghỉ, tớ sẽ mời các cậu đi ăn! Xem như lần này tớ nợ các cậu một bữa, đồng ý chứ?" Trịnh Thành Tử liếc nhìn cậu bạn của mình, rồi thản nhiên nói.
"Thôi đành vậy!" Lâm Khải nghe nói xong cũng chỉ biết gật đầu đồng ý, nhưng đối với cậu chỉ cần ăn là được, sớm hay muộn cũng chẳng sao, khuôn mặt lúc này đã đỡ bi thảm hơn trước.
"Đi đi đi, chúng ta nhanh lại nhà ăn thứ hai đi, ở đó có món gà cay mà tớ thích ăn nhất!" Lâm Khải là một con người thất thường, buồn nhanh đến mà cũng nhanh đi, chỉ một cái nháy mắt, liền đã lấy lại tâm trạng hớn hở, liệt kê các món ăn cậu ta thích ở nhà ăn của trường.
"Được rồi, vậy thì tới nhà ăn thứ hai nào!" Trương Vũ Phi cùng Vương Uy gật đầu phụ họa.
Trịnh Thành Tử im lặng một lúc, rồi cúi đầu nhìn thỏ trắng nói: "Em thích ăn canh cá đúng không, anh sẽ dẫn em đi đến nhà ăn một."
"Dạ?" Thỏ trắng hơi ngơ ngác một chút, muốn mở miệng phản bác rằng kỳ thật mình cũng không thích ăn canh cá, nhưng chưa kịp phản ứng đã thấy Trịnh Thành Tử quay đầu về hướng bọn họ nói: "Vậy các cậu đi nhà ăn hai đi, tớ cùng thỏ trắng sẽ sang bên nhà ăn một."
"Ai da, canh nấu cá, món đó có gì ngon đâu chứ, cay muốn chết… …" Lâm Khải mặt nhăn nhó nhìn thỏ trắng, lắc đầu, và không nói gì thêm liền cùng Vương Uy và Vũ Phi khoác vai nhau đi về phía nhà ăn.
Trịnh Thành Tử đưa mắt nhìn hai người bọn họ đã đi xa, cúi đầu hướng về phía thỏ trắng nói: "Đi thôi, anh sẽ dẫn em đi ăn đồ ăn ngon."
"Nhưng mà… …em không thích ăn canh cá… …" Thỏ trắng chần chừ một lúc, rồi thì thầm nói với Trịnh Thành Tử.
"Anh vừa nãy chỉ là tùy tiện nói vậy thôi." Trịnh Thành Tử đưa tay xoa đầu thỏ trắng và cười nói: " Chỉ là không muốn cùng bọn họ đi ăn ở nhà ăn hai mà thôi."
"Tại sao lại như vậy ạ?" Thỏ trắng ánh mắt khó hiểu nhìn Thành Tử, cô cảm thấy ba người bạn cùng phòng của anh thật sự rất thú vị, đặc biệt là Lâm Khải, thân hình mập mạp, nhìn rất dễ gần, thân thiện nữa.
"… …" Trịnh Thành Tử chăm chú nhìn thỏ trắng bằng đôi mắt đen láy mở to, lâu sau mới mỉm cười rồi nhẹ nhàng nói: "Bởi vì… …bởi vì anh muốn được ở một mình cùng em, vậy có được không hả??"
"Dạ?" Thỏ trắng sửng sốt, nghe giọng Thành Tử có chút khách khí, cô hơi lúng túng nói: "Anh đang… …anh đang hỏi em đấy à?"
"Em muốn ở một mình cùng với anh không??" Trịnh Thành Tử không trả lời mà chỉ cười cười rồi hỏi tiếp.
"Có chứ!" Thỏ trắng không chút do dự liền gật đầu.
"Vậy chẳng phải là tốt hơn ư." Trịnh Thành Tử nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của thỏ trắng rồi dắt đi, hướng thẳng về phía căn tin của trường, vừa đi vừa nói: " Ở nhà ăn một có rất nhiều đồ ăn, em cứ thoải mái lựa chọn, thích gì chứ lấy, hôm nay anh mời em."
"Dạ!" Thỏ trắng gật đầu, một lúc sau, trong lòng lại cảm thấy hoang mang, làm sao chủ đề của buổi ăn lại bị đổi thành cô muốn ăn cơm riêng cùng Trịnh Thành Tử rồi??
Trong nhà ăn một.
Thỏ trắng ngoan ngoãn ngồi trên bàn, chăm chú nhìn Trịnh Thành Tử ở cách đó không xa.
Nhiều người đi lại như vậy, nhưng thỏ trắng vẫn có thể dễ dàng nhận ra bóng dáng anh trong nháy mắt.
Thỏ trắng chống cằm nhìn Trịnh Thành Tử, òa… …kỳ thật là ca ca nước cam vóc dáng rất cao, đứng cùng với đám nam sinh ở đằng kia, anh ấy cao hơn bọn họ ít nhất là nửa cái đầu, đối với cô ca ca nước cam là đẹp trai vô đối, nhan sắc đó có thể dìm hàng tất cả các nam sinh khác khi đứng cạnh.
Thành Tử chăm chú quan sát khay đồ ăn, nghiêm túc suy nghĩ có nên lấy thêm gì nữa không, theo thói quen đôi lông mày sẽ nhíu lại, gương mặt tuấn tú với những đường nét sắc sảo cộng thêm vóc dáng cao mảnh khảnh, trông anh thật hoàn hảo, thân hình đó cũng đã lọt vào mắt những nữ sinh đứng xung quanh, bắt đầu có lời thì thầm bàn tán.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...