Vẫn Luôn Thích Em
"À, Trình Thành Tử, miến dưa hấu này là dành cho cậu." Đích Hạ Phong ăn dưa hấu, và đột nhiên cậu đang nghĩ ra điều gì đó thì cậu vội vàng hét lên: "À đúng rồi, còn lá thư tỏ tình mà tớ chưa đưa cho cậu." và đưa nó cho Trình Thành Tử.
"Cậu nói cái gì vậy?" Trình Thành Tử đang từ từ ăn dưa hấu trong tay, cậu đưa mắt liền về hướng Đích Hạ Phong.
"Lá thư tỏ tình ấy mà." Đích Hạ Phong đưa lá thư trong tay cậu ra trước mặt Trình Thành Tử.
Thỏ trắng tò mò nhìn lá thư mà cô bé chưa được nhìn thấy đang nằm trong tay của Đích Hạ Phong.
Đó là một bức thư màu hồng nhạt với một cái nơ đỏ được nằm thắt ở bên ngoài cùng với dòng chữ màu đỏ viết tên của Trình Thành Tử và một trái tim màu đỏ đằng sau tên.
"Cái gì vậy ạ?" Thỏ trắng hỏi Đích Hạ Phong về dòng chữ "Trình Thành Tử " trên bức thư.
"Đây là tên của ca ca nước cam của em." Đích Hạ Phong nhìn xuống ngón tay của thỏ trắng, và trả lời một cách đùa cợt: "Thỏ trắng, đến giờ em vẫn không thể đọc tên của ca ca nước của em à"
"Xí, khi nào em lớn lên thì chắc chắn em sẽ biết. "Thỏ trắng chớp mắt và nhìn lại dòng chữ tên của Trình Thành Tử một cách cẩn thận. Tên của anh trai nước cam được viết như thế này. Hai từ phía trước là nước cam... Từ cuối cùng là muối...??
Trình Thành Tử nhìn xuống lá thư tình trong tay Trình Thành Tử, nhưng cậu nhanh chóng cầm lấy lá thư và ném nó vào thùng rác dưới bàn.
"Này, Trình Thành Tử! Cậu đang làm cái gì vậy?" Đích Hạ Phong nhìn vào lá thư tỏ tình màu hồng và bị Trình Thành Tử ném không thương tiếc vào thùng rác. Đích Hạ Phong không thể làm gì ngoài việc hét lên: "Này, nếu cậu không muốn đọc nó thì ít nhất cũng nên mở nó ra để xem ai viết cho cậu chứ, cậu có biết vừa rồi cậu thực sự thô lỗ không? "
"Tớ không có hứng thú cho lắm." Trình Thành Tử cắn miếng dưa hấu cuối cùng trong tay và ném vỏ dưa vào thùng rác bên dưới bàn, sau đó đứng dậy và đi về phía trước bồn rửa trong nhà bếp để rửa tay. Trình Thành Tử quay lại hỏi Đích Hạ Phong: "Mà cậu không có ý định trở về nhà cậu à?"
"Tớ sẽ ở đây một lát nữa rồi về lại mà..." Đích Hạ Phong cầm một miếng dưa hấu vừa cắn một nửa vừa nhìn Trình Thành Tử bằng ánh mắt ranh mãnh.
"Ồ, vậy thì cậu nhanh chóng ăn dưa hấu xong đi và trở về nhà cẩn thận nhé." Sau khi Trình Thành Tử nói xong câu đó, cậu liền cầm lấy cái túi và đi thẳng lên lầu.
Trong phòng khách giờ chỉ còn Đích Hạ Phong và thỏ trắng.
Đích Hạ Phong im lặng một lúc, rồi quay lại và hỏi thỏ trắng: "Thỏ trắng này, ca ca nước cam của em khi nào cũng về đến nhà là lên thẳng phòng vậy à?"
"Đúng rồi ạ, ca ca sẽ lên phòng để làm bài tập về nhà khi anh ấy đi học về ạ." Thỏ trắng gật đầu.
"Anh chắc chắn không thể làm phiền ca ca được đâu."
"Ồ... vậy thì anh hiểu vì sao điểm số của Trình Thành Tử lại cao đến như vậy..." Đích Hạ Phong nghĩ lại thì thấy bản thân cậu mỗi khi về nhà thì việc đầu tiên là đi chơi, sau đó tắm rửa và ăn tối, rồi tối lại tiếp tục đi chơi. Đích Hạ Phong vội vàng làm bài tập về nhà cho đến khi cậu chuẩn bị đi ngủ.
"Anh ơi, anh còn muốn ăn dưa hấu nữa không?" Đôi mắt thỏ trắng nhìn chằm chằm vào miếng dưa hấu cuối cùng trên đĩa và hỏi Đích Hạ Phong.
"À? Anh không ăn nữa đâu, thỏ trắng ăn đi nhé." Sau khi Đích Hạ Phong ăn xong dưa hấu trong tay, cậu lấy một vài tờ giấy để lau miệng và đứng dậy về phía con thỏ: "Thỏ trắng giờ anh phải về nhà rồi, ngày mai anh sẽ quay lại và gặp lại em sau nhé."
"Dạ a! "Thỏ trắng gật đầu trong khi ăn miếng dưa hấu cuối cùng.
Sau khi Đích Hạ Phong rời đi, chỉ còn mỗi mình thỏ trắng trong phòng khách. Sau khi ăn xong dưa hấu, thỏ trắng nhìn xuống lá thư nằm trong sọt rác và nhìn nó một lúc lâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...