Vẫn Luôn Thích Em

" Có gì khó hiểu đâu, bạn gái là người mà sau này bạn có thể nắm bàn tay cô ấy và hôn nhẹ lên đó.

"Đích Hạ Phong nhún vai. Nhưng Trịnh Thành Tử lại trả lời với khuôn mặt trông có vẻ thờ ơ: "Tất cả những điều cậu nói chỉ có trên TV."

Trịnh Thành Tử lặng lẽ đứng lại, đứng một hồi lâu với Đích Hạ Phong thì cậu cũng cũng mở miệng và thốt ra hai từ: "Trẻ con."

Sau đó, Trịnh Thành Tử đi thẳng vào lớp.

"Này? Tớ không còn là con nít nữa đâu nhé, cậu vừa nói cái gì vậy, cậu đứng lại cho tớ?" Đích Hạ Phong sững sờ khi nghe hai từ "trẻ con" của Trịnh Thành Tử, và sau đó cậu ta nhanh nhảu đuổi theo và kéo người Trịnh Thành Tử lại.

Thật không may cho Đích Hạ Phong, Trịnh Thành Tử né tránh được.


Đến giờ tan trường,Trịnh Thành Tử thu dọn cặp sách của cậu, rồi đứng dậy và bước ra ngoài lớp học.

Đích Hạ Phong cũng nhanh chóng thu dọn vật dụng trên bàn học, rồi đuổi theo Trịnh Thành Tử:

"Này Trịnh Thành Tử, tại sao cậu lại đi nhanh như vậy? Đợi tớ với chứ, có một bạn nói với tớ rằng muốn tặng cậu một món quà."

" Cậu vừa nói cái gì vậy? " Trịnh Thành Tử quay người lại khi nghe Đích Hạ Phong nói vội vàng.

"Cậu đoán thử xem, tớ sẽ đưa nó cho cậu nếu cậu đoán được người đó là ai." Đích Hạ Phong nhanh chóng tiến lên Trịnh Thành Tử với biểu cảm ranh mãnh.

"Tớ chả có hứng thú với việc đó." Trịnh Thành Tử thậm chí không thèm nhìn đưa mắt nhìn Đích Hạ Phong. Cậu tiếp tục đi thẳng về phía trước và bước đến chiếc xe đạp đang nằm ở bãi giữ xe và cúi xuống mở khóa, rồi chuẩn bị lên xe.

Đích Hạ Phong nhanh nhẹn nhảy lên ghế sau của xe Trịnh Thành Tử: "Nếu món quà đó không làm cậu tò mò về thì dù sao đi nữa cậu cũng nên đoán người tặng quà cho cậu là ai chứ?"

"Tớ cũng chả có hứng thú đâu." Trịnh Thành Tử dừng xe và quay lại nhìn Đích Hạ Phongđang ngồi trên ghế sau xe đạp của cậu và nói: "Cậu xuống đi, tớ muốn về nhà."

"Nếu cậu không đoán thì tớ sẽ theo cậu về đến nhà cậu cho đến khi nào cậu chịu đoán người đó là ai!" Đích Hạ Phong nói với khuôn mặt bướng bỉnh, giữ chặt ghế sau của xe đạp Trịnh Thành Tử.


"..."

Trịnh Thành Tửlặng lẽ liếc nhìn Đích Hạ Phong, và cũng như mọi khi cậu quá lười biếng để tiếp tục tranh cãi với Đích Hạ Phong. Trịnh Thành Tử điều khiển xe đạp về phía trước và qua đường.

"Nếu cậu chở tớ đi thì lát nhớ chở tớ về nhà tớ nhé." Đích Hạ Phong ngồi ở ghế sau của xe đạp và tiếp tục nói: "Nếu cậu không vui khi đoán vậy thì hãy đưa tớ đến nhà bạn chơi luôn. À, đúng rồi. Tớ nghe nói rằng gia đình cậu sống ở khu Sunshine International. Nếu vậy thì nhà cậu cũng không xa nhà tớ lắm đâu. "

Chiếc xe đạp cứ tiếp tục lăn bánh trên trường, Đích Hạ Phong thấy cậu đang được Trịnh Thành Tử chở trên đường đến khu Sunshine International, cậu thầm vui mừng khi nghĩ chắc cậu đã đoán đúng được.

Trịnh Thành Tử không đưa Đích Hạ Phong về nhà của cậu mà dừng lại ở trường mẫu giáo của thỏ trắng.

"Này, tại sao cậu lại không chạy trở về nhà cậu vậy?" Đích Hạ Phong thấy Trịnh Thành Tử dừng xe, cậu nhảy thẳng khỏi ghế phía sau xe, hỏi Trịnh Thành Tử với sự bối rối.

"Đón một đứa em của tớ mà thôi." Trịnh Thành Tử khóa xe rồi đeo túi đi bộ đến cổng trường mẫu giáo đứng đợi.


"Trường mẫu giáo ư?" Đích Hạ Phong nhìn lên cổng trường mẫu giáo ở phía trước: "Cậu có em ruột à? Theo như tớ biết thì nhà cậu chỉ có duy nhất cậu thôi mà, chẳng lẽ nhà cậu mới nhận thêm một đứa trẻ ư?"

"Cậu im lặng coi nào."Trịnh Thành Tử trả lời với giọng bực bội.

Trên đường đi về, Đích Hạ Phong liên tục nói mà không ngừng nghỉ khiến Trịnh Thành Tử khá là mệt mỏi, nổi nóng với Đích Hạ Phong.

Thấy Trịnh Thành Tử nghiêm túc nói, cuối cùng Đích Hạ Phong cũng im lặng mà không nói lời nào.

Đích Hạ Phong nhìn thấy gương mặt Trịnh Thành Tử đang không thoải mái, cậu liền đưa tay ra kéo một đường dài trên miệng, như kiểu khoá môi lại. Sau đó, thấy Trịnh Thành Tử quay lại và tiếp tục tiến về phía trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui