Vẫn Luôn Thích Em

Editor: Waveliterature Vietnam

"Trong bất cứ hoàn cảnh nào mà tớ nhất định cũng phải khiến chú tớ trả giá mới được!" Trình Thơ cười sảng khoái đầy đắc chí.

Sách Đồng Học liếc nhìn Trình Thơ một cách yếu ớt, và dường như không nói nên lời: "Cậu đang nhân cơ hội này để trả thù chú của cậu ư?"

"Ha ha ha, cậu cũng thấy điều đó sao?" Trình Thơ thậm chí còn cười lớn hơn.

Một lúc sau, Trình Thơ lấy hai tờ giấy từ túi của mình và nhét chúng vào tay thỏ trắng và Sách Đồng Học: "Các cậu hãy đến đây, đây là những kế hoạch tiếp theo. Dù sao đi nữa thì chúng ta vẫn phải diễn cảnh tiếp theo đã được lên kế hoạch nên giờ các cậu phải đọc thật kỹ cho tớ. "

Thỏ trắng cầm tờ giấy trong tay Trình Thơ và nhìn xuống nó. Thỏ trắng không thể không khỏi bất ngờ với Trình Thơ: "Cậu viết tờ giấy này khi nào vậy?"

"Trong lúc lớp mình lao động cuối buổi chiều, tớ đã tranh thủ viết cho cậu đấy, vậy nên cậu phải trân trọng những công sức của tớ đã làm cho cậu đấy!" Trình Thơ vỗ vai thỏ trắng và mỉm cười với Sách Đồng Học: "Sách Đồng Học, cậu cũng nên đọc nó đi. "

"..." Sách Đồng Học liếc nhìn tờ giấy trong tay thỏ trắng rồi băn khoăn hỏi Trình Thơ: "Cậu có chắc là muốn tớ đọc nó không?"


"Tất nhiên rồi! Này, cậu là người yêu của tớ và thỏ trắng lại là bạn của tớ nên tớ không có gì phải giấu cậu cả!" Sau khi Trình Thơ nói xong câu này, cô quay lại và mở cửa bước ra ngoài: " Sau một lúc, nếu cậu nghe thấy âm thanh của quả bóng rơi trên sàn thì cậu hãy bắt đầu đọc những dòng chữ trong tờ giấy này! Tớ sẽ đi xuống và đưa chú của tớ lên đây! "

"..."

Sách Đồng Học và thỏ trắng nhìn nhau rồi nhìn cùng nhau nhìn Trình Thơ với ánh mắt hoang mang, cả hai đều cảm thấy liệu những việc này có đáng tin cậy không!?

"Rầm... rầm...", cánh cửa phòng thỏ trắng đóng lại và tiếng bước chân Trình Thơ đi xuống cầu thang.

"Chú ơi, chú có thể cho cháu mượn máy tính trong phòng chú để sử dụng không??" Trình Thơ chạy xuống tầng dưới và hỏi lớn tiếng về phía Trịnh Thành Tử đang hoàn thành bài tập về nhà.

"Ừ cháu cứ lấy dùng đi." Đôi mắt của Trịnh Thành Tử liếc nhìn tờ giấy mà cậu đang đặt ngòi bút của mình lên rồi cúi đầu và trả lời trực tiếp.

"Nhưng cháu không biết cách để bật nguồn."

"Thỏ trắng biết đấy."


"Nhưng thỏ trắng không có ở đó." Trình Thơ nheo mắt và nhìn Trịnh Thành Tử với ánh mắt ngây thơ.

"Thỏ trắng không phải đi lên lầu với cháu à?" Trịnh Thành Tử ngước lên và cau mày, nhìn Trình Thơ.

"Đúng là vậy ạ, nhưng vừa nãy, Sách Đồng Học nói rằng cậu ấy có chuyện muốn nói với thỏ trắng. Vì vậy thỏ trắng và Sách Đồng Học đã đi qua phòng khác và cả hai thì thầm gì với nhau ạ. Bởi vì cả hai đang có việc cần nói với nhau nên cháu không thể làm phiền, vì vậy cháu chỉ biết mượn máy chú để lên mạng lướt web mà thôi! "Trình Thơ nói với Trịnh Thành Tử một giọng nói lớn để Trịnh Thành Tử có thể nghe rõ.

"..."

"Chú giúp cháu mở máy tính với!" Trình Thơ nhìn vào đôi lông mày thanh tú của Trịnh Thành Tử nhăn lại, khiến Trình Thơ không thể không mỉm cười và hối giục Trịnh Thành Tử nhanh chóng lên lầu.

Khi Trịnh Thành Tử và Trình Thơ đến gần tầng hai, Trình Thơ đã lẻn lấy ra một quả bóng tennis từ trong túi của cô ấy và ném nó xuống đất.

"嗒 - 嗒嗒嗒 -" Âm thanh của một quả bóng tennis chạm đất vang lên. Trình Thơ nhanh chóng ngồi xổm xuống và nhặt quả bóng lên rồi giả vờ với Trịnh Thành Tử: "Ồ, sao lại lạ thế này chứ, quả bóng tennis này rơi xuống khi nào vậy ta?"

Trịnh Thành Tử liếc nhìn Trình Thơ lặng lẽ và đi về phía phòng ngủ của cậu. Khi Trịnh Thành Tử định bước ra và đẩy cửa, cậu đột nhiên nghe thấy một giọng nói từ phòng bên cạnh.

"Thỏ trắng... Thật ra, tớ muốn nói với cậu vài điều."

"Hả? Có chuyện gì vậy?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận