Vẫn Luôn Thích Em
"Ồ... tớ muốn lớn lên thật nhanh..." Thỏ trắng nghĩ về điều đó trong đầu và sau đó trả lời rất nghiêm túc.
"Đây cũng là một điều ước ư?" Trình Thơ khịt mũi: "Lớn lên thì ai cũng phải lớn lên thôi mà."
"Nhưng tớ..."
Thỏ trắng quay đầu lại và liếc nhìn Trịnh Thành Tử, người đang đi đằng sau họ, và lặng lẽ lắng nghe cuộc đối thoại giữa hai cô nàng và dường như Trịnh Thành Tử cũng hiểu được ý muốn của thỏ trắng là gì...
Vào ngày đầu tiên của năm mới, thời tiết không quá lạnh. Mặc dù vào buổi sáng, hơi ấm của mặt trời chiếu vào cơ thể, mang đến cho con người cảm giác của mùa xuân.
Thỏ trắng đi dọc theo con đường núi uốn khúc và đi bộ lên núi.
Khi mọi người lên đến đỉnh núi thì hầu như ai cũng choáng ngợp trước khung cảnh đẹp tuyệt ngay trước mắt.
Chùa Văn đang ở trước mặt mọi người, tiếng chuông và tiếng tụng king trong chùa vang không ngừng phát ra bên tai khiến mọi người cảm nhận được sự yên bình của một ngôi chùa là như thế nào. Và cũng có rất nhiều người đến đây để hành hương.
"Đi nào." Trịnh Thành Tử nhìn vào Chùa Văn đang trước mặt cậu. Trịnh Thành Tử mỉm cười rồi cẩn thận dặn dò: "Chúng ta đi vào nào. Hôm nay sẽ có rất nhiều người đến chùa hôm nay. Cả hai nhớ bám chặt và đi theo sát anh nhé."
"Vâng ạ!" Thỏ trắng và Trình Thơ đồng thanh trả lời.
Ngôi chùa Văn này có diện tích hơn 150 hecta và được bao quanh bởi những dòng nước rộng mênh mông bát ngát. Đây là một vùng đất lành nước thiêng ở thị trấn này.
Đi qua cổng núi, một cây cầu vòm bằng đá trên dòng suối uốn khúc sẽ giới thiệu với du khách về Đền Thiên vương, và phía sau ngôi đền là hồ Giải Phóng, nơi rất nhiều hoa sen xanh.
Đứng ngoài nhìn vào thì sẽ thấy có một bông hoa sen được uốn cong nằm trong tay của bức tượng Quan Âm bằng ngọc thạch cao hơn 10 mét nhìn xuống chúng sinh.
Có một hình điêu khắc đại sĩ nằm ở phía sau đứng vững trên một đài thềm Nguyệt, trên dưới hai tầng đá bạch ngọc vây quanh Đại Hùng bảo điện trang nghiêm.
Đối với thỏ trắng và Trình Thơ thì có lẽ đây là lần đầu tiên mà cả hai đến một ngôi chùa Phật giáo như vậy. Đôi mắt của cả hai đều sáng hơn khi thấy tận mặt những điều mới lạ và muốn khám phá.
Tuy nhiên, thỏ trắng luôn đi theo sau Trịnh Thành Tử còn Trình Thơ đi được một đoạn thì đột nhiên cô đi theo hướng khác. Sau khi khám phá ngồi chùa hai lượt thì Trình Thơ mới dừng lại trước cổng chùa. Người hành hương quá nhiều nên Trình Thơ quay lại nhưng một lúc sau khi quay lại thì Trình Thơ không thể tìm thấy Trịnh Thành Tử và thỏ trắng.
Ngôi đền này cũng không quá lớn nhưng cũng không đến nỗi quá nhỏ, cộng với việc rất nhiều người đến và đi vào lúc này, Trình Thơ không thể tìm thấy hai người trong số họ sau vài lượt đi.
Và... khó khăn càng thêm khó khăn...
Trình Thơ dường như đã lạc đường...
Ban đầu Trình Thơ muốn tìm một nơi có ít người để có thể dễ dàng đi nhưng cô dường như không nhớ được đường đi vào trong chùa.
Dòng sông đầy cây cối tươi tốt và con người thực sự rất ít... nhưng Trình Thơ không thể tìm được đường về.
Trình Thơ chỉ cảm thấy mình sắp khóc.
Khi Trình Thơ hoảng loạn thì cô nhìn lên và thấy một hình người đang mang áo choàng màu cam đứng trước mặt mình.
"Thưa...Thưa... Sư phụ... Sư phụ..." Trình Thơ không biết nên gọi nhà sư trong chùa là gì, nhưng đột nhiên cô nhớ đến bộ phim Tây Du Ký thì ở trong phim Ngộ Không gọi nhà sư bằng sư phụ nên cô cũng gọi như vậy.
Sư thầy mang áo choàng màu cam nghe thấy tiếng của Trình Thơ nên đành dừng lại sau đó do dự và quay lại.
Sư thầy và Trình Thơ đứng đối diện nhau và đưa mắt nhìn nhau.
Mặt trời buổi sáng xuyên qua khu rừng tươi tốt và những ánh sáng lốm đốm và bóng trên mặt đất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...