Vẫn Luôn Thích Em

"Không... em sẽ ngủ ở đây..." thỏ trắng chớp mắt, lắc lư rồi lăng từ giữa giường đến phía Trình Thành Tử, hai tay thì nắm chặt tay của Trình Thành Tử, đôi mắt cứ nhấp nháy đầy long lanh và lẩm bẩm. "Em muốn uống sữa bột..." thỏ trắng nhìn thẳng vào Trình Thành Tử và nói.

"..."

Trình Thành Tử quá bất lực khi nhìn thấy thỏ trắng cứ nhõng nhẽo với một con gấu koala đang được ôm trọn trong người của thỏ trắng. Cậu muốn gọi mẹ của cậu để giúp đỡ trong hoàn cảnh khó khăn này, nhưng Trình Thành Tử sợ đánh thức mẹ dậy, nên cậu đành phải cắn răng và cõng thỏ trắng trên vai, rồi ra khỏi cửa.

Mặc dù thỏ trắng chỉ mới ba tuổi nhưng cô bé nặng lên đến 30 kí.

Với đứa trẻ có cân nặng không hề nhỏ như vậy thì ngay cả khi người lớn đang cõng cũng sẽ thấy khó khăn, trong khi ấy thì Trình Thành Tử chỉ mới mười tuổi.

May thay, phòng mẹ của Trình Thành Tử ở ngay cạnh phòng của cậu.


Chu A Di đang nằm trên giường và xem chương trình truyền hình. Cánh cửa phòng của Chu A Di được mở ra và sừng sững trước mặt cô là một cảnh tượng mà cô chưa từng thấy khiến cô khá bất ngờ.

Khi Chu A Di bình tĩnh lại thì cô thấy rằng hóa ra là con trai của mình đang cõng thỏ trắng ở phía sau lưng, cô đột nhiên cảm thấy hơi sững sờ.

" Thỏ trắng làm sao vậy con?" Chu A Di thấy dáng đi của Trình Thành Tử có một chút khập khiểng, cô liền nhanh chân chạy đến để đỡ thỏ trắng xuống nhưng thỏ trắng tinh ranh này đã vòng tay của mình vào cổ Trình Thành Tử chặt mà không thể bỏ ra được.

"Thỏ trắng đã ngủ thiếp đi." Đôi vai của Trình Thành Tử được đặt bởi gò má mềm mại của thỏ trắng, và thậm chí cậu cũng nghe được cả hơi thở của thỏ trắng. Cái đầu nhỏ nhắn nhiều tóc mềm mại của thỏ trắng được kéo trên vai Trình Thành Tử. Trượt qua cổ cậu, nó có cảm giác như một chiếc lông vũ trượt qua.

"Con đợi mẹ một lát, mẹ sẽ đi gọi mẹ của thỏ trắng đến." Chu A Di quan sát thì thấy rằng thỏ trắng ôm vào người của Trình Thành Tử quá chặt và cuối cùng cô phải bỏ cuộc.

"Vâng ạ." Trình Thành Tử gật đầu, cõng thỏ trắng sau lưng và tiếp tục quay về phòng.

Đến khi mẹ của thỏ trắng chạy vào phòng của Trình Thành Tử, cậu đang ngồi trên giường cùng với hai tay mềm mại của thỏ trắng ôm trọn vào cổ của cậu, cậu ngước nhìn hai mẹ với ánh mắt đầy hy vọng.

"Này, cháu có biết rằng cháu vô cùng đặc biệt không. Cháu không cần giỗ con bé ngủ vậy mà nó tự động ngủ vô cùng ngon giấc đấy." Sau khi thấy cảnh này, mẹ thỏ trắng không thể không cười.

"Thỏ trắng nói rằng muốn uống sữa bột..." Trình Thành Tử nhìn mẹ và mẹ của thỏ trắng rồi mỉm cười, cậu trông như đang cố gắng gồng mình lên để mọi người không thấy được sự mệt mỏi của cậu.


" Chà được rồi, đợi dì một lát để đi pha sữa cho thỏ trắng." Đích Mụ Mụ cầm lấy bình sữa bột trong tay của thỏ trắng và đi pha sữa.

Sau một hồi lâu, sữa bột nóng đã được pha chế xong.

Mẹ thỏ trắng đẩy người tới và tìm cách kéo cánh tay của thỏ trắng, nhưng cô vẫn chưa biết nên làm gì để có thể kéo tay của thỏ trắng xuống?

Đích Mụ Mụ và Chu A Di nhìn nhau với ánh mắt đầy khó khăn, còn Trình Thành Tử đang nhìn với một ánh mắt khó hiểu.

"Thỏ trắng ơi, dậy uống sữa nào con, qua mẹ ôm con nào..." Sau khi cố gắng hai tay thỏ trắng, Đích Mụ Mụ thấy rằng mình không thể kéo hai tay của thỏ trắng ra, nhưng cô phải cúi xuống và nói nhỏ vào tai thỏ trắng.

Thỏ trắng đang ngủ ngay lập tức đưa bàn tay trái cầm bình sữa và cho vào miệng, chuẩn bị uống.


Bàn tay phải của thỏ trắng vẫn đang siết chặt cổ Trình Thành Tử.

...

Mẹ thỏ trắng dường như không nói nên lời.

Trình Thành Tử cũng không nói nên lời.

"Nào Trình Thành Tử, hay tối nay cháu trông thỏ trắng giúp gì nhé?" Mẹ thỏ trắng đưa bình sữa sát vào miệng của thỏ trắng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui