Vẫn Luôn Là Em


Hoàn tất cảnh quay của ngày hôm nay, Cố Vũ Huyên vừa thay quần áo xong thì ngay lập tức kéo tay của Tiêu Vân, khẽ hỏi, giọng điệu đầy sự trêu chọc: “Quản lý Tiêu! Cho hỏi vị nào đã trồng dâu tây lên cổ của chị thế? Xem ra trước khi tới đây hai người đã rất kịch liệt nhỉ?”
Mặt của Tiêu Vân thoáng chốc đỏ bừng, cô đánh nhẹ vào cánh tay của Cố Vũ Huyên: “Sao em lại nói ra mấy chuyện như thế? Không biết xấu hổ à? Mà...!mà trông cái vết đó rõ rệt thế cơ à?”
“Làm ơn đi, em là gái đã có chồng rồi đấy, cái dấu hôn đó cũng không phải là quá rõ rệt, không để ý kỹ sẽ không thấy đâu.

Bây giờ chị hãy mau nói cho em biết đi rốt cuộc là chàng trai nào đã khiến cho chị phải tan chảy, động lòng xuân vậy?”
“Là Ngô Minh Lộc.” Quản lý Tiêu ngại ngùng trả lời.

Cố Vũ Huyên trợn mắt há hốc miệng, trợ lý Ngô? Chuyện này đúng là không thể tin được mà: “Hai người là từ khi nào thế? Sao em lại không biết gì cả? Cả hai đều bận đầu tắt mặt tối, thời gian đâu mà tiến triển tới mức này rồi?”
“Thì nhờ em và chủ tịch Lê đấy, bình thường chị nào dám liên lạc trực tiếp với chủ tịch nên mọi việc đều liên lạc qua Minh Lộc, lâu ngày thì nảy sinh tình cảm, mối quan hệ này cũng đã được hơn một tháng rồi.”
Mới một tháng thôi mà đã như thế? Ôi, còn nhanh hơn cô và Lê Ninh Tuấn nữa, tốc độ phải nói là bằng tên lửa, thật bái phục.
Đang trò chuyện vui vẻ với Tiêu Vân, giọng nói của Lê Trí Cương bất ngờ vang lên khiến cho nụ cười của cô Cố biến mất, gương mặt đanh lại: “Vũ Huyên! Để anh đưa em về có được không?”
Cả Cố Vũ Huyên, quản lý Tiêu cùng Hà Thu, Trần Tâm Đoan đều khựng người lại nhìn Lê Trí Cương bằng cặp mắt quái dị, không thể tin được.

Cô Cố trừng mắt nghiến răng nói: “Anh có bị điên không vậy? Anh có biết anh nói như thế càng khiến người khác hiểu lầm về mối quan hệ giữa tôi và anh không hả? Anh là muốn báo chí đưa tin tôi với anh là một cặp với nhau?”
“Báo chí đưa sao thì mặc kệ bọn họ, người trong cuộc chúng ta hiểu là được rồi.” Anh ta còn muốn truyền thông đưa tin rầm rộ nữa kìa, để tất cả mọi người đều biết anh ta với Cố Vũ Huyên cũng rất xứng đôi, cũng sẽ có fan couple.
Cô Cố nhếch môi cười như không, ánh mắt cực kỳ sắc lạnh đáp: “Đừng tưởng tôi không biết anh đang suy nghĩ cái gì trong đầu, rất tiếc ý đồ của anh sẽ không bao giờ được thực hiện đâu, còn lâu tôi mới lên xe để anh đưa về.”
Nói xong, Cố Vũ Huyên cùng Trần Tâm Đoan, quản lý và trợ lý của mình lướt qua Lê Trí Cương bước lên xe bảo mẫu.

Chiếc xe từ từ lăn bánh rời khỏi nơi quay phim, nhân lúc mọi người không chú ý cô Cố lấy điện thoại ra xem địa chỉ mà thám tử đã gửi đến, không ngoài dự đoán nơi đó là ở con đường mà cô thấy sợ sệt, bất an, như vậy thì khả năng Lê Ninh Tuấn có liên quan đến chuyện cô mất trí nhớ lại tăng thêm một phần.
Cố Vũ Huyên cắn cắn khóe môi suy nghĩ một lúc rồi quay sang nói với quản lý Tiêu: “Chị! Chị giúp em sắp xếp lại lịch trình của ngày mốt, gia đình của em đột nhiên nhắn tin nói ngày mốt em phải quay trở về, hình như có chuyện gì đó khá gấp.”

“Được, chị sẽ giúp em sắp xếp lại.” Tiêu Vân khẽ gật đầu đáp.
Cô Cố quay trở về biệt thự thấy Lê Ninh Tuấn đã về thì ngạc nhiên không thôi: “Hôm nay sao anh lại về sớm quá vậy?”
Lê Ninh Tuấn kéo tay của Cố Vũ Huyên ngồi xuống bên cạnh mình: “Anh nghe nói hôm nay Lê Trí Cương đến nơi em quay phim, còn cố tình ở trước mặt mọi người nói đến thăm em?”
Cô khẽ gật đầu: “Không chỉ có thế đâu mà khi nãy trước lúc về anh ta còn ở trước mặt nhiều người nói muốn đưa em về nữa kìa.

Ninh Tuấn! Sao Lê Trí Cương luôn đối đầu, kiếm chuyện với anh thế? Ban đầu em còn tưởng mối quan hệ giữa anh và anh ta tốt lắm chứ.”
Chủ tịch Lê vừa nghịch mấy ngón tay của vợ vừa đáp lại: “Chắc có lẽ Lê Trí Cương cảm thấy tất cả mọi người trong gia đình đều đang thiên vị anh, cái gì cũng cho anh, anh ta rất có thể nghĩ rằng những thứ đó đáng lẽ phải thuộc về anh ta, chính vì Lê Trí Cương lúc nào cũng mang cái suy nghĩ đó ở trong đầu nên đâu có nhận ra mọi người cũng rất quan tâm đến anh ta.


Thật ra ngoại trừ cái chức vị chủ tịch này thì anh có cái gì Lê Trí Cương cũng có cái đó, ông nội từng nói rằng sở dĩ trao lại cái chức chủ tịch này cho anh là bởi vì anh có khả năng lãnh đạo hơn Lê Trí Cương, anh ta quá tham lam, mưu mô và chỉ biết nghĩ tới hiện tại, không nhìn xa trông rộng được.”
Cố Vũ Huyên gật gù cảm thấy điều này rất là đúng, cái chức vị tổng giám đốc cũng rất tốt cơ mà chỉ là do Lê Trí Cương quá tham lam thấy như vậy là không đủ mà thôi.
Tiếng chuông điện thoại của Lê Ninh Tuấn bất chợt reo lên, không biết người ở đầu dây bên kia nói cái gì mà Cố Vũ Huyên thấy sắc mặt của chồng mình ngày càng biến sắc trở nên vô cùng khó coi, lạnh lẽo, đợi sau khi anh nghe máy xong cô cất giọng hỏi: “Có chuyện gì nghiêm trọng sao? Sao nhìn sắc mặt của anh trông khó coi quá vậy?”
“Ngô Minh Lộc vừa mới gọi điện báo cho anh biết rằng kẻ tông anh đã chết rồi, anh ta đã tự sát.” Vừa nói cậu Lê vừa siết chặt chiếc điện thoại ở trong tay, chuyện này không đơn giản, chắc chắn là có kẻ đứng đằng sau gây ra.
Cố Vũ Huyên giật mình kinh sợ, cô mấp máy môi một hồi lâu mới thốt nên lời: “Chết...!chết rồi? Tự sát? Sao lại như vậy? Ninh Tuấn! Anh...!anh có nghĩ chuyện này không đơn thuần là tự sát không? Em cảm thấy có gì đó hơi bất thường, đang yên đang lành sao có thể tự sát, hơn nữa lần trước chúng ta đi gặp người đàn ông đó vừa nhìn đã biết là một kẻ tham sống sợ chết rồi.”
Chủ tịch Lê gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc đáp: “Anh đã bảo Ngô Minh Lộc tiếp tục điều tra rồi, sớm muộn gì cũng biết được kẻ đứng đằng sau chuyện này.” Trong đầu anh bỗng lóe lên hình ảnh của một người, hy vọng không phải là anh ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận