Vẫn Luôn Là Em


Hà Thu ngồi bên ngoài đợi đột nhiên nghe thấy có tiếng giày đang tiến về phía của mình, cô ngẩng đầu lên nhìn vừa nhìn thấy người đàn ông trước mặt hai mắt của trợ lý Hà ngay lập tức mở to, hít một ngụm khí lạnh nói lắp ba lắp bắp: “Chủ… chủ tịch...!chủ tịch Lê!”
Lê Ninh Tuấn nhìn trợ lý Hà bằng cặp mắt sắc bén, ngữ điệu lạnh lẽo cất lên: “Vũ Huyên bị cái gì mà phải đến đây điều trị tâm lý?”
Hà Thu mấp máy môi muốn giữ bí mật cho chị Vũ Huyên của mình nhưng đối diện với ánh mắt sắc lạnh, đáng sợ của chủ tịch Lê cô không dám che giấu dù chỉ một chút: “Chị...!chị Vũ Huyên ngoại trừ sợ không gian kín còn sợ tiếng dây xích va vào nhau, lần trước lúc quay phim đạo diễn Mai cùng biên kịch vô tình thêm một tình tiết có dây xích vào phân cảnh của chị Vũ Huyên chị ấy liền sợ hãi ngất đi, chị Vân thấy cứ để như thế này mãi thì không ổn nên mới khuyên và đặt lịch hẹn với bác sĩ tâm lý, hy vọng có thể tìm ra được nguyên nhân khiến cho chị ấy bị như vậy.”
Cánh cửa phòng mở ra, Cố Vũ Huyên giật nảy mình khi thấy Lê Ninh Tuấn đang đứng ở cửa, cô mím môi, chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt của chồng mình bởi vì hiện tại trông anh rất đáng sợ, hơn nữa còn là vì cô đã nói dối anh.
Chủ tịch Lê ẩn nhẫn sự tức giận nói với trợ lý Hà: “Cô hãy về trước đi, tôi sẽ đưa Vũ Huyên về.”
Hà Thu chần chừ đưa mắt nhìn Cố Vũ Huyên, thấy cô Cố gật đầu mới dám đi về trước, Lê Ninh Tuấn nhìn thấy đôi mắt của vợ đỏ hoe liền biết cô mới vừa khóc, đôi mày của anh nhíu chặt lại áp tay lên mặt của cô, dịu dàng hỏi: “Sao lại khóc rồi? Bác sĩ nói sao? Mấy chứng bệnh tâm lý của em có trị được không?”
Cố Vũ Huyên khẽ lắc đầu: “Bác sĩ đã tiến hành thôi miên cho em để tìm ra nguyên nhân nhưng vẫn chưa tìm ra được, chỉ cần em cố nhớ lại phần ký ức bị mất đó thì đầu đau rất dữ dội, hơn nữa em còn rất sợ hãi mặc dù không nhớ ra gì cả.


Lúc nãy khi thôi miên em mới biết khi còn nhỏ em đã từng cứu một cậu bé sắp bị chết đuối, cha mẹ của cậu bé đó hình như còn biết em và gia đình em nữa.”
“Đừng quá nóng vội, từ từ sẽ nhớ lại được thôi, bây giờ chúng ta quay về nhà nào.” Chủ tịch Lê cười nhẹ ôm vợ một cái rồi cùng cô rời khỏi phòng khám.

Cơn tức giận của anh đã hoàn toàn biến mất khi thấy hai mắt Cố Vũ Huyên đỏ lên vì khóc, cậu Lê làm sao có thể nỡ trách hay giận gì cô được nữa.
Về đến nhà, Lê Ninh Tuấn làm nước ép cam cho vợ uống, điện thoại của anh đột nhiên reo lên, Cố Vũ Huyên liếc mắt thấy người gọi là trợ lý Ngô, cô nói vọng vào: “Ninh Tuấn! Trợ lý Ngô gọi đến cho anh này.”
Lê Ninh Tuấn từ phòng bếp đi ra ngoài đặt ly nước cam lên bàn sau đó nhận điện thoại từ tay của cô nghe máy.

Đầu dây bên kia Ngô Minh Lộc gấp gáp, khẩn trương báo: “Chủ tịch! Chi nhánh bên nước T xảy ra chuyện rồi ạ, bên đó vừa gọi điện báo mẫu điện thoại vừa ra mắt của chúng ta phát nổ, người dùng đang được điều trị ở bệnh viện, bọn họ đang làm ầm ĩ muốn chúng ta cho bọn họ câu trả lời thích đáng, hợp lý cho chuyện này.

Tất cả người dùng vừa mới mua điện thoại đều đồng loạt muốn trả lại, họ sợ điện thoại của họ là sẽ điện thoại tiếp theo phát nổ.”
“Sao lại có chuyện như vậy được? Cậu mau sắp xếp cho tôi chuyến bay sớm nhất, tôi sẽ bay sang đó giải quyết chuyện này.” Lê Ninh Tuấn nhíu mày, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, điện thoại vừa mới ra mắt của Lê Thịnh sao lại xảy ra chuyện này được? Tất cả đều đã được kiểm định trước khi cho ra mắt thị trường cơ mà.
Cố Vũ Huyên nghe thấy chồng mình muốn đến nước T thì chau mày, nhăn mặt, ngay khi anh vừa cúp máy cô liền lên tiếng: “Anh muốn đến nước T? Sức khỏe của anh vẫn chưa hoàn toàn hồi phục đấy, có chuyện gì nghiêm trọng đến mức lãnh đạo ở đó xử lý không được mà phải đích thân anh bay sang đó thế?”
“Mẫu điện thoại vừa mới ra mắt đột nhiên phát nổ, người dùng bị thương hiện đang nằm ở bệnh viện, những người dùng khác đồng loạt muốn trả điện thoại đòi lại tiền, anh phải đến đó giải quyết chuyện này, em yên tâm hiện tại sức khỏe của anh đã ổn rồi, vết thương cũng đã kết vảy, sẽ không có chuyện gì đâu.” Chủ tịch Lê xoa nhẹ mặt của Cố Vũ Huyên như một lời trấn an anh không sao.
Cố Vũ Huyên cả kinh, không ngờ lại có chuyện nghiêm trọng như thế xảy ra, cô rất muốn đi cùng chồng của mình đến nước T, nhưng cô vướng phải lịch trình hoãn lại nữa thì coi sao được chứ? Như vậy sẽ bồi thường hợp đồng rất nhiều, cô đành thở dài bất lực ở nhà.

“Anh đi cũng được, nhưng phải mang bác sĩ theo, chỉ như vậy em mới yên tâm không thì anh cử người khác qua bên đó xử lý đi.” Cô Cố nghiêm mặt nói, chỉ khi có bác sĩ đi theo cô mới an tâm để cho anh đi.
Lê Ninh Tuấn mỉm cười xoa đầu của cô: “Được, anh sẽ mang bác sĩ theo, như vậy em an tâm rồi chứ?”
Cố Vũ Huyên gật gật đầu, đợi khi anh sang đó cô nhất định sẽ thường xuyên gọi điện xem anh như thế nào? Nghĩ tới nghĩ lui cô vẫn không thể nào hoàn toàn yên tâm được cho dù là có bác sĩ đi theo.
Cố Vũ Huyên giúp chồng thu xếp một số quần áo và đồ dùng cần thiết vào vali sau đó căn dặn anh rất nhiều, Lê Ninh Tuấn ngồi một bên cười cười, gật đầu, lời vợ yêu nói anh lúc nghe lúc không, anh chỉ chú ý tới dáng vẻ hiện tại của cô trông rất đáng yêu.
Thư ký lái xe đến đón chủ tịch Lê đến sân bay, trợ lý Ngô phụ trách đón bác sĩ.

Trịnh Vũ cũng đi cùng với anh trong chuyến công tác này, Lê Ninh Tuấn sau khi làm xong tất cả thủ tục lên máy bay thì bắt đầu nhìn giám đốc Trịnh bằng cặp mắt nghi ngờ, anh để ý mỗi lần anh có chuyến công tác đến nước T thì Trịnh Vũ đều kiếm cớ đi theo anh cho bằng được, chủ tịch Lê có cảm giác cánh tay đắc lực này của anh đang cố giấu anh chuyện gì đó.
Ở biệt thự, Lê Ninh Tuấn vừa đi Đàm Nguyệt liền gọi đến trò chuyện với con dâu, bà lấy ảnh lúc nhỏ của con trai cho Cố Vũ Huyên xem: “Vũ Huyên! Con xem lúc nhỏ thằng nhóc Ninh Tuấn chỉ có chút xíu vậy thôi nè, thế mà lúc lớn lại trở thành đứa cao nhất nhà.”
Cô Cố sau khi nhìn thấy mấy ảnh lúc nhỏ của Lê Ninh Tuấn thì nhíu mày, đưa điện thoại sát lại gần để nhìn rõ hơn nữa.


Cậu bé trong ảnh không phải chính là cậu bé mà cô đã cứu lúc nhỏ sao? Cậu bé sắp chết đuối đó chính là anh? Cố Vũ Huyên vội hỏi mẹ chồng của mình: “Mẹ! Có phải lúc trước Ninh Tuấn đã từng suýt nữa bị chết đuối không và con là người đã cứu anh ấy lên?”
“Phải, lúc nhỏ Ninh Tuấn bị rơi xuống sông chính con là người đã lao xuống cứu nó lên, con không nhớ sao? Lúc đó mọi người đều một phen sợ khiếp vía, cũng may có con không thì Ninh Tuấn đã không thể sống tới bây giờ rồi.

Phải nói lúc đó con rất gan dạ, dũng cảm.” Đàm Nguyệt gật đầu đáp, nhớ lại cảnh tượng khi đó bà vẫn còn sợ, nghĩ lại cảm thấy con trai mình khi đó nhỏ con cũng tốt nếu cao lớn thì e là con dâu bà không những không cứu được mà còn xảy ra chuyện.
Cố Vũ Huyên khẽ cười, trong lòng vui mừng không ngờ đến anh và cô đã từng gặp nhau lúc nhỏ, cô còn cứu anh nữa chứ.

Bây giờ cô Cố rất mong chờ tới lúc anh xuống máy bay để gọi điện kể cho anh nghe chuyện vui này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận