Vẫn Luôn Là Em


Sáng hôm sau, trước khi đi đăng ký kết hôn Lê Ninh Tuấn đặt một bản hợp đồng lên bàn cho Cố Vũ Huyên xem: “Cô hãy đọc kỹ mấy điều trong đây cần gì thì bổ sung vào, thời hạn kết hôn là một năm, sau một năm tôi sẽ tự khắc có cách để cha mẹ đồng ý chuyện ly hôn của chúng ta.

Nếu thấy nội dung trong đây đã ổn thì cô ký tên vào, tôi và cô sẽ giữ mỗi người một bản.”
Cố Vũ Huyên ngơ ngác, chớp chớp hai mắt nhìn chủ tịch Lê sau đó nhìn xuống bản hợp đồng, cô cầm lên xem thì hiểu ngay đây chính là bản hợp đồng hôn nhân.

Cô Cố đọc sơ qua thì thấy bản hợp đồng rất ổn, hai bên đều có lợi cô dứt khoát ký tên vào bản hợp đồng, cảm thấy như vậy cũng tốt có cái này rồi sẽ tránh những việc không đáng có về sau.
Anh và cô cùng nhau đi đăng ký kết hôn, sau khi mọi thứ đã hoàn tất Lê Ninh Tuấn lái xe đưa Cố Vũ Huyên quay trở về biệt thự.


Trên đường về, cậu Lê lạnh lùng cất giọng hỏi: “Mẹ tôi đã đưa vé máy bay và sắp xếp mọi thứ cho chuyến đi hưởng tuần trăng mật, ngày mai tôi và cô bắt buộc phải đi, theo lịch trình phải đi tận nửa tháng cô đã sắp xếp công việc ổn thỏa rồi đúng không?”
Cô khẽ gật đầu: “Anh yên tâm tôi đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi.” Cố Vũ Huyên tự nói với lòng mình là chuyến đi này nhất định phải tận hưởng hết mình, vui chơi thỏa thích bởi vì sau khi kết thúc chuyến đi này cô phải lao đầu vào công việc rồi.
Đưa cô về đến biệt thự Lê Ninh Tuấn lái xe đến Lê Thịnh, trước khi đi cô Cố bất ngờ dùng hai ngón trỏ của mình kéo khóe môi của anh lên, mỉm cười nói: “Anh đi làm mà tôi tưởng anh đi đánh trận đấy, mặt mày lúc nào cũng cau có anh không sợ nhân viên ở đấy sẽ bị gương mặt này của anh dọa chết khiếp sao? Phải tươi tắn lên, nụ cười sẽ giúp anh trẻ ra…” Lúc nào cũng bày ra gương mặt lạnh lùng nhìn già chết đi được, mấy lời này Cố Vũ Huyên dĩ nhiên là không dám nói ra chỉ có thể nói trong lòng.
Lê Ninh Tuấn đẩy tay của cô ra khỏi mặt mình, đôi mày nhíu lại, gương mặt tỏ rõ sự khó chịu: “Tôi đã từng nói với cô rồi đừng có tùy tiện chạm vào tôi, tôi không thích ai chạm vào người mình cả.”
Cố Vũ Huyên bĩu môi đáp lại: “Không chạm thì không chạm cần gì phải hung dữ như thế.” Mặt mày cứ cau có, tính tình thì hung dữ bảo sao ế tới giờ, ai yêu phải Lê Ninh Tuấn chắc người đó mắt mù, xui tám kiếp.
Đợi chủ tịch Lê đi rồi cô đi vào bên trong ngồi ở phòng khách mở điện thoại lên xem hành trình chuyến đi.

Sắc mặt của Cố Vũ Huyên bỗng trở nên cứng đờ, hít thở không thông khi thấy nước T là một trong những nước cô sẽ đặt chân đến.
Không hiểu sao từ mấy năm trước Cố Vũ Huyên lại bắt đầu sợ hãi, không dám đến nước T, cô có thể đi sự kiện ở tất cả các nước nhưng ngoại trừ nước T, cô Cố chưa từng nhận bất kỳ hợp đồng quảng cáo, sự kiện nào ở nước T, cô sợ đến đó.

Nỗi sợ vô hình này có lẽ bắt đầu xuất hiện kể từ khi Cố Vũ Huyên gặp phải động đất khi làm tình nguyện ở đấy, khi đó cô đã bị thương hôn mê trong một thời gian dài.
Ký ức về khoảng thời gian đó rất mơ hồ, mỗi lần Cố Vũ Huyên muốn thử nhớ lại liền đau đầu, trong người sinh ra cảm giác kháng cự, sợ hãi tột độ thậm chí có thể ngất đi nếu cố gắng nhớ.
Cô Cố hít thở sâu một hơi tìm số của mẹ chồng sau đó ấn nút gọi.

Bên kia Đàm Nguyệt đang vui vẻ đi mua sắm với mấy bà bạn thấy con dâu gọi tới nụ cười trên môi càng tươi: “Con dâu yêu dấu của mẹ, con đột nhiên gọi cho mẹ là có chuyện gì sao?”

“Vâng, con vừa thấy hành trình chuyến đi mà mẹ sắp xếp cho con và Ninh Tuấn, trong đó có điểm đến là nước T con muốn xin mẹ không đến đó được không ạ, con không thích nước T cho lắm.”
“Thế à? Là do mẹ sơ sót vậy để mẹ thay thế thành nơi khác.” Đàm Nguyệt nghe được lời cảm ơn của con dâu nụ cười càng rạng rỡ, con dâu của bà ngoan quá đi mất.

Sau khi cúp máy bà tiếp tục đi mua sắm, đợi một lát nữa về nhà bà phải lên mạng tra thử mấy nơi đẹp, lãng mạn thích hợp cho chuyến hưởng tuần trăng mật.
Cố Vũ Huyên vừa nói chuyện xong với mẹ chồng thì đến hai cô bạn của cô gọi hẹn đi chơi, Lý Quỳnh lái xe đến đón, cả ba người các cô có mặt tại quán cà phê thường tới.

Nước uống sau khi được mang lên cô Cố liền kể cho hai cô bạn nghe về chuyện bản hợp đồng hôn nhân.

Trần Tâm Đoan ho sặc sụa khi nghe chuyện bản hợp đồng, cô phì cười cất giọng: “Tớ tưởng chuyện này chỉ có trong phim thôi chứ, không ngờ ngoài đời cũng có còn xảy ra với cậu nữa.

Vũ Huyên! Cậu mau nói cho tớ biết nội dung trong bản hợp đồng đó là gì đi.”

Cố Vũ Huyên chẹp chẹp miệng nhớ lại vài điều trong bản hợp đồng: “Không được tùy tiện đụng chạm thân thể, không được xen vào chuyện riêng tư của nhau, trước mặt cha mẹ hai bên thì diễn vở kịch vợ chồng yêu thương, quan tâm chăm sóc lẫn nhau ai không phối hợp thì người đó phải đưa cho đối phương một nghìn đô.”
Lý Quỳnh há hốc miệng, hai mắt mở to thốt lên: “Một nghìn đô? Anh ta đùa à? Cái gì nhiều vậy?” Người có tiền đúng là có khác, bản hợp đồng cũng toàn mùi tiền.
Cô Cố bĩu môi nhún vai một cái, cô không quan tâm mấy điều khoản trong hợp đồng cho lắm đơn giản là vì cô chắc chắn sẽ không vi phạm điều gì, việc phối hợp diễn kịch là chuyện hiển nhiên rồi.

Ba người các cô tiếp tục trò chuyện được một lúc thì Cố Vũ Huyên đứng dậy đi vệ sinh, vừa mở cửa đi ra ngoài cô đột nhiên nghe thấy tiếng dây xích va chạm nhau, cạ trên đất, cả người cô Cố run rẩy, sắc mặt trắng bệch, nhanh chóng đẩy cánh cửa đi vào bên trong lại.
Lý Quỳnh cùng Trần Tâm Đoan hốt hoảng vội chạy tới đỡ lấy bạn mình, cô Lý lo lắng vội hỏi han: “Cậu làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Trần Tâm Đoan mở cửa ngó ra ngoài xem, nghe thấy tiếng dây xích cạ xuống đất ở xa xa thì hiểu ra mọi chuyện, cô đóng cửa lại che hai tai của Cố Vũ Huyên trấn an: “Không sao rồi, chỉ là tiếng dây xích của một chú chó thôi không có gì nguy hiểm cả, cậu đừng sợ.” Thật không biết là ai lại mang chó vào quán nữa, lỡ cắn người thì phải làm sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận