Vẫn Luôn Là Em


Tập đoàn Lê Thịnh
Các lãnh đạo cấp cao cùng nhân viên như ong vỡ tổ chạy nhanh ra sảnh, tất cả đều đứng thành hai hàng nghiêm chỉnh, ai nấy đều chỉnh sửa quần áo sao cho thật chỉnh tề.

Tất cả mọi người đều như muốn nín thở khi thấy chiếc xe màu đen sang trọng dừng trước cổng, nhân viên nhanh chóng tiến đến mở cửa xe, người đàn ông một thân tây trang màu đen, chân mang giày da bước xuống, đi theo phía sau còn có một nam một nữ.
Mọi người đồng loạt khom người chào người đàn ông đi phía trước, đợi khi anh lướt ngang qua bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.

Đây là lần đầu tiên họ được tận mắt nhìn thấy chủ tịch của mình, trước giờ chủ tịch đều làm việc ở trụ sở ở nước ngoài, bây giờ đột ngột chuyển hẳn mọi việc về đây khiến họ không kịp thích ứng, tất cả còn đang trong trạng thái khá hoang mang, sửng sốt.
Mấy nhân viên nữ sau khi được chiêm ngưỡng nhan sắc của Lê Ninh Tuấn thì muốn phát cuồng, bọn họ đâu ngờ chủ tịch của mình lại đẹp trai đến như thế, nhưng không ai dám có suy nghĩ trèo cao, hy vọng gì bởi vì khí thế bức người khi nãy khiến họ sợ đến mức chân muốn nhũn ra, nhìn thẳng thôi cũng đã không dám thì làm sao có mấy suy nghĩ viển vông chứ?

Lê Ninh Tuấn mới bước vào phòng làm việc thì nhận được cuộc gọi từ mẹ của mình, anh day day hai bên trán nghe máy.

Bên kia, Đàm Nguyệt thấy con trai đã bắt máy thì hừ nhẹ một tiếng: “Cuối cùng con cũng chịu nghe máy, mẹ gọi đến là muốn nhắc con buổi hẹn sắp tới đấy, con mà không đến thì biết tay với mẹ.”
“Vâng vâng, con nhất định sẽ đến mẹ không cần phải gọi nhắc con nữa đâu, mẹ đã gọi điện, nhắn tin nhắc con tổng cộng hai mươi lăm lần rồi đấy.” Lê Ninh Tuấn có chút mệt mỏi đáp lại.
Đàm Nguyệt nghe được câu chắc chắn của con trai thì vui vẻ cúp máy, chuyện gặp mặt này cũng không thể trách bà quá vội vã được, con trai lớn đã hai mươi bảy tuổi rồi mà vẫn chưa có một mối tình vắt vai nào, hỏi thì bảo không thích ai cả, bà không lo làm sao được.

Con trai người ta cho dù có lạnh lùng, tẻ nhạt như thế nào đi chăng nữa thì ít ra cũng có rung động đầu đời, thầm thương trộm nhớ ai đó còn con trai của bà thì cái gì cũng không.
Đã có nhiều lúc Đàm Nguyệt nghi ngờ có phải Lê Ninh Tuấn có vấn đề về phương diện kia hay không, hay là thuộc giới tính thứ ba nên mới không chịu lấy vợ nhưng rất nhanh đã bị chồng mình gạt đi cái suy nghĩ ấy.
-------------------------------------------------------
Ở phim trường, ngay khi đạo diễn hô cắt nữ trợ lý tên Hà Thu liền cầm khăn chạy đến chỗ của Cố Vũ Huyên, một cái choàng lên người một cái cầm lau mặt cho chị Huyên của mình: “Cuối cùng cũng hoàn thành cảnh quay này rồi, nhìn chị ở dưới nước suốt mấy tiếng đồng hồ em xót hết cả ruột.”
Cố Vũ Huyên khẽ cười nhéo nhẹ cái má của trợ lý một cái rồi sải bước vào bên trong phòng thay đồ, sau khi thay đồ xong cô được trợ lý sấy khô tóc.

Nữ quản lý Tiêu Vân đọc lịch trình tiếp theo cho nghệ sĩ của mình nghe sẵn tiện nhắc nhở buổi hẹn ngày chủ nhật: “Chị thật không hiểu tại sao gia đình em lại nôn nóng muốn em kết hôn như vậy.

Em chỉ mới có hai mươi bốn tuổi hơn nữa sự nghiệp còn đang trong thời kỳ đỉnh cao, kết hôn chả khác nào tự hủy đi sự nghiệp của mình.”

Cô Cố từ trong gương có thể nhìn thấy sắc mặt có phần khó coi của quản lý, cô mỉm cười lên tiếng: “Em nghe nói đối tượng gặp mặt cũng già rồi nên gia đình bên đó rất gấp gáp, cho dù không phải là bây giờ thì sau này em cũng phải kết hôn với người đó thôi, hôn nhân này vốn đã được định sẵn từ lâu, em chỉ hy vọng người đó là một người tốt là được rồi, không trông mong gì thêm.”
Tiêu Vân thở dài thườn thượt, bất lực với nghệ sĩ của mình, Cố Vũ Huyên quá ngoan ngoãn, hiểu chuyện, trước giờ nghệ sĩ mà cô dẫn dắt mặc dù hiểu chuyện, nghe lời nhưng đều khá mạnh mẽ, cá tính không giống như cô Cố đây, mềm mại, đáng yêu, ngoan ngoãn đến mức không còn lời nào để nói.
-------------------------------------------------------
Mười giờ sáng ngày chủ nhật, Cố Vũ Huyên chụp ảnh tạp chí xong thì vội vã chạy đến nhà hàng, mở cửa phòng cô đã ngay lập tức cúi thấp người xin lỗi những người ở đấy.

Đàm Nguyệt mỉm cười cất tiếng: “Không sao, không sao, mọi người cũng chỉ mới vừa đến thôi, cháu hãy mau lại đây ngồi đi.”
Chưa gì mà Đàm Nguyệt đã có ấn tượng khá tốt với con dâu tương lai rồi, khoảnh khắc Cố Vũ Huyên ngước mặt lên chậm rãi đi tới chỗ ngồi bà càng hài lòng hơn.

Mặc dù đã xem ảnh của cô rồi nhưng khi gặp mặt bà vẫn không khỏi thốt lên trước nhan sắc của con dâu tương lai, gương mặt không quá sắc sảo nhưng lại khiến cho người khác vừa nhìn vào đã có ấn tượng ngay, một gương mặt khiến cho người ta rất dễ chịu, có cảm tình.
Cố Vũ Huyên được sắp xếp ngồi cạnh Lê Ninh Tuấn, cô chưa kịp đặt mông ngồi xuống thì chạm phải gương mặt lạnh lùng, nghiêm túc của anh, cô Cố suýt nữa thì trẹo chân ngã ngang khi thấy mặt đối tượng kết hôn của mình.


Cố Vũ Huyên cứng đờ ngồi xuống ghế, nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, vẫy vẫy tay chào: “Chúng ta có duyên thật lại gặp nhau rồi.” Cô Cố gào thét ở trong lòng, nghiệt duyên, đây chắc chắn là nghiệt duyên.
Lê Ninh Tuấn cười như không, không nhanh không chậm đáp: “Phải, chúng ta thật có duyên.” Anh thật sự không ngờ cô gái được cha mẹ mình sắp xếp, hẹn gặp mặt lại là người đã khiến cho chân trái của anh phải bó bột một tháng trời.
“Ninh Tuấn! Con và Vũ Huyên quen biết với nhau sao?” Đàm Nguyệt bất ngờ, kinh ngạc khi nghe đoạn đối thoại ngắn của con trai và con dâu tương lai.
Cố Vũ Huyên giật mình, trong lòng cầu trời khấn phật cho Lê Ninh Tuấn đừng nói chuyện xảy ra ở Mỹ cho mọi người biết, không là cô tiêu chắc luôn.

Cứ tưởng là sẽ không gặp lại ai mà ngờ được nửa năm sau lại trở thành đối tượng kết hôn của mình, cô Cố đang suy nghĩ thử xem lỡ anh nói ra thì mình có nên giả vờ xỉu để trốn tội hay không đây..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận