Hôm nay, Lam Di Tinh có cuộc phẫu thuật phức tạp ở bệnh viện.
Vì muốn khích lệ tinh thần cô cho nên Đoàn Thế Khương đã sớm chuẩn bị thức ăn sáng mang đến trước khi cô bắt đầu bước vào phòng phẫu thuật.
- "Di Tinh, cố lên.
Rồi mọi chuyện sẽ thành công."
- "Ừm."
Dứt lời, anh đặt lên trán cô một hôn liền sau đó Lam Di Tinh xoay người bước trở vào bên trong.
Nhìn theo bóng lưng người con gái, Đoàn Thế Khương bỗng nở một nụ cười liền sau đó đưa tay chạm nhẹ vào chiếc hộp bên trong có đựng nhẫn cầu hôn mà lúc nào anh cũng mang theo bên người.
Ting...Ting...
Bất ngờ, điện thoại anh vang lên.
Ngay lập tức, anh nhanh chóng nhấc máy, đầu dây bên kia là giọng nói đầy sốt sắng của Phan Nhất.
- "Thế Khương, tòa chung cư B nằm cuối góc phố hiện đang bốc cháy dữ dội.
Đội trưởng ra lệnh mau chóng tập trung tất cả mọi người đến đó."
- "Được, mình đến ngay."
Đoàn Thế Khương nhíu mày, vội vàng lên xe đến hiện trường xảy ra vụ cháy.
Bệnh nhân hiện tại được đưa vào.
Lam Di Tinh vẻ mặt đầy căng thẳng, cô chậm rãi hít thở đều, vội vàng mặc trang phục phẫu thuật của bác sĩ.
Ánh đèn gây mê bật sáng, cô tập trung cao độ về việc mang lại sự sống cho bệnh nhân.
- "Cháy...cháy...cháy rồi."
Tiếng hô hào hỗn loạn của những người xung quanh trước ngọn lửa đang không ngừng bốc cháy dữ dội ở tòa chung cư B.
Vài ba chiếc xe cứu hỏa đang không ngừng phun nước lên cao.
Tuy nhiên, do có gió cho nên đám cháy đã lan sang các toà nhà lân cận.
Lúc này, Đoàn Thế Khương mới lái xe đến hiện trường vụ cháy.
Ngay khi phát hiện phía trên tầng 12 có hai mẹ con đang trong trạng thái vô cùng hoảng loạn mà không nghĩ ngợi nhiều liền lập tức nhờ xe cần cẩu đưa anh lên cao.
- "Thế Khương, cậu quên mặc đồ bảo hộ."
Phan Nhất đứng ở bên dưới không ngừng cầm vòi phun nước, ngay khi phát hiện Đoàn Thế Khương quên mặc đồ bảo hộ liền hét lớn.
Thế nhưng, do vì hiện tại anh đang ở trên cao cho nên không nghe được những gì mà Phan Nhất nói.
- "Cứu...cứu tôi với..."
Người phụ nữ tay bồng đứa con trai năm tháng tuổi đang khóc lóc ở bên trong căn phòng tỏa ra khói đen nghi ngút.
Thoáng chốc, Đoàn Thế Khương đã đứng bên ngoài hàng lang.
Anh đưa tay bịt mũi lại, ngăn cho khói độc từ lửa xông vào mũi liền sau đó đứng trước phía cửa của căn phòng mà nói lớn:
- "Chị, mau nắm lấy tay tôi."
Anh chìa tay về phía người phụ nữ.
Ngay khi cô ta vừa chạm được đầu ngón tay anh thì bỗng từ đâu ra, bóng đèn phía trên trần nhà bốc cháy mà rớt sầm xuống khiến cô ta hốt hoảng mà thụt lùi ra sau.
- "Không sao đâu.
Mau nắm lấy tay tôi."
- "Không, tôi sợ lắm."
Người phụ nữ ôm chặt lấy đứa con, miệng không ngừng khóc lóc thảm thiết khiến người bên cạnh vốn rất bình tĩnh mà trở nên rối loạn hơn.
Trước sự nhút nhát, chần chừ của người phụ nữ, không còn cách nào khác, Đoàn Thế Khương buộc phải xông vào bên trong mà đưa hai mẹ con cô ta ra phía ngoài hành lang.
Chiếc xe cần cẩu lúc này đã dừng ngay phía trước, Đoàn Thế Khương an toàn đưa hai mẹ con người phụ nữ ngồi vào bên trong, anh cũng chuẩn bị bước vào xe liền nghe người phụ nữ chỉ tay về phía bên trong căn phòng, nức nở nói:
- "Không được.
Tôi không thể bỏ đi được.
Phía bên trong phòng vẫn còn tấm ảnh của người chồng quá cố của tôi.
Đó là thứ duy nhất liên quan đến anh ấy.
Tôi không muốn con của mình sau này không biết mặt cha của nó ra sao.
Đồng nghiệp khác cố ngăn người phụ nữ lại, tuy nhiên cô ta cố vùng vẫy mà một mực đòi quay trở vào bên trong căn phòng đang bốc cháy khiến anh ta tức giận mà lớn tiếng:
- "Chỉ là một tấm ảnh mà thôi.
Nó quan trọng hơn tính mạng mẹ con cô à?"
- "Thế Khương, cậu làm gì thế? Ở bên trong nguy hiểm lắm."
Anh ta lớn tiếng cố ngăn Đoàn Thế Khương nhưng quá muộn.
Hiện tại anh đã ở bên trong căn phòng nhiễm đầy khói, miệng không ngừng ho sặc sụa.
Tấm ảnh ấy chính là kỉ vật duy nhất đối với mẹ con người phụ nữ.
Anh nhất định phải tìm được nó.
Bỗng nhiên, căn phòng nồng nặc mùi gas.
Hóa ra người phụ nữ đã quên khóa bếp.
Khí gas cộng với khói bụi không ngừng tỏa ra xung quanh phòng khiến hô hấp của anh trở nên nặng nề.
Tuy nhiên, nghĩ đến việc phải đến bệnh viện đón Lam Di Tinh, anh cố lê người bước trở ra phía cửa.
Bùng...
Một tiếng nổ động trời vang lên ngay khi anh sắp sửa tiến trở ra về phía hành lang.
Bức ảnh cũng đã tìm thấy.
Có điều không thể mang ra bên ngoài.
Cả người Đoàn Thế Khương nằm lăn dài dưới sàn, khung ảnh trên tay anh cũng vì thế mà rơi xuống đất khiến nó vỡ toang thành nhiều mảnh vỡ.
Phía bên ngoài, đồng đội anh không ngừng hét lớn ngay khi tận mắt chứng kiến căn phòng phát nổ.
- "Vẫn còn người ở bên trong."
Đến tận hơn ba mươi phút sau, ngọn lửa mới được dập tắt hoàn toàn.
Phan Nhất ngay khi bước vào bên trong căn phòng thì đã thấy Đoàn Thế Khương toàn thân nhiễm đầy bụi đen, cơ thể bị trận nổ khi nãy mà bị thương khắp nơi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...