Dứt lời, cả hai cùng lúc nổ súng.
Âm thanh tiếng súng vang lên khắp dinh thự.
Dương Phong trợn tròn mắt ngay khi nhìn thấy người trước mặt ngã khụy xuống.
Viên đạn đã ghim thẳng vào một bên vai của Dương Chấn, máu tươi lập tức bắn về phía người đối diện.
Sự thật khiến Dương Phong không tin vào mắt mình, anh lắp bắp nói:
- "Súng của em không có đạn sao? Tại sao...tại sao khi nãy em lại lên giọng thách thức anh?"
Nghe thế, Dương Chấn khẽ nhếch môi liền sau đó nhíu mày ôm lấy một bên vai, tay còn lại làm điểm tựa để đứng lên mà nhìn thẳng người trước mặt, thất vọng đáp:
- "Phải.
Tất cả chỉ là phép thử mà thôi.
Có điều em không ngờ rằng, anh lại nhẫn tâm ra tay với em như vậy.
Từ trước đến nay, em luôn coi anh là người một nhà.
Cho dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, em cũng không bao giờ làm tổn hại đến anh."
Nghe đến đây, khóe môi Dương Phong khẽ run run.
Anh buông lỏng cây súng xuống, giọng trầm khàn, lớn tiếng đáp:
- "Nhưng từ trước đến nay, cha luôn dành mọi sự quan tâm đến em.
Cho dù anh có cố gắng nghe theo mọi sự sắp đặt cũng không thể nào thay thế vị trí của em trong tim ông ấy."
Nghe thế, Dương Chấn tức giận mà lập tức cắt ngang lời anh:
- "Anh sai rồi.
Cha luôn đối xử chúng ta như nhau.
Chỉ là sự thể hiện ra bên ngoài khác biệt khiến anh nhầm lẫn rằng ông ấy luôn đặc biệt quan tâm đến em.
Từ trước đến giờ, em nổi tiếng ăn chơi hưởng lạc khắp nơi, luôn là người khiến ông ấy cảm thấy lo lắng.
Còn anh, một người con luôn ngoan ngoãn, vâng lời, đủ để ông ấy an tâm cho nên anh cứ ngỡ rằng ông ấy không hề yêu thương mình."
Ngừng một lát, Dương Chấn lại tiếp:
- "Có điều em không ngờ, chỉ vì sự đố kỵ này mà anh làm tổn thương đến người con gái mà em yêu.
Mặc dù em rất yêu Tiểu Như, nhưng không vì thế mà khiến em mù quáng đến mức ra tay với anh ruột của mình.
Nhưng không ngờ...anh lại làm trái ngược lại những gì mà em nghĩ."
Dứt lời, anh xoay người rời đi trước sự hụt hẫng của người phía sau.
Hai mắt Dương Phong lúc này đã đỏ ngầu, anh không ngờ bản thân mình lại ích kỉ đến vậy mà đứng lặng nhìn bóng lưng rời khỏi cánh cửa rộng lớn.
Thuộc hạ ở bên ngoài ngay khi nhìn thấy Dương Chấn bị thương mà hốt hoảng chạy đến hỏi han.
Sắc mặt anh lúc này đã tái nhợt, không đáp.
Chỉ đưa tay lên vai ngăn máu không chảy ra, liền sau đó ngồi vào bên trong xe, ra hiệu cho người bên cạnh lái xe rời khỏi.
Đi được một đoạn, lúc này Dương Chấn mới lên tiếng:
- "Mau đưa tôi đến bệnh viện."
Lam Di Tinh vừa từ phòng khám bước trở ra đã thấy người từ xa bước vào, bên cạnh có người dìu lấy, một bên vai đã chảy nhiều máu.
Ngay lập tức, cô hốt hoảng mà chạy đến hỏi:
- "Dương Chấn, anh làm sao thế?"
Nghe cô hỏi, Dương Chấn lập tức đi thẳng vào chủ đề.
Sắc mặt anh lúc này đã tái nhợt, nếu cứ tiếp tục, e là sẽ làm vết thương ngày một nặng hơn.
Ngay lập tức, anh trầm giọng đáp:
- "Tôi cần băng bó."
- "Được được.
Mau vào bên trong, tôi giúp anh băng bó vết thương."
Lam Di Tinh lập tức đỡ một bên vai, liền sau đó cùng thuộc hạ dìu Dương Chấn vào bên trong phòng bệnh.
- "Được rồi.
Anh mau cởi áo để tôi kiểm tra vết thương có sâu không?"
Thuộc hạ bên cạnh giúp Dương Chấn cởi bỏ chiếc áo đang mặc trên người.
Thoáng chốc, cả cơ thể vạm vỡ hiện ra.
Lam Di Tinh nhíu mày liền sau đó chậm rãi làm thao tác gấp lấy viên đạn ghim vào bên vai anh, cô nhíu mày đáp:
- "Cũng may viên đạn chỉ mới ghim hơn một nửa mà thôi, nếu không tôi phải tiến hành phẫu thuật để gấp nó ra."
Dứt lời, cô dùng dụng cụ rút viên đạn ra ngoài liền sau đó dùng bông băng cầm máu giúp Dương Chấn.
- "Anh cố chịu đau một chút."
Dương Chấn đưa tay giữ lấy, giọng anh bỗng trở nên trầm khàn mà lên tiếng hỏi:
- "Tình trạng của Tiểu Như thế nào? Cô ấy đã tỉnh lại chưa?"
Lam Di Tinh nghe thế mà lắc đầu, một lúc sau cô lên tiếng đáp lại:
- "Vẫn chưa.
Có lẽ cần phải cần thêm một thời gian trước cú sốc va chạm này."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...