Vẫn Luôn Bên Em
Vài ngày sau, Tống Khải Hoàn vẫn như mọi khi âm thầm đến nhà xem Lam Di Tinh như thế nào.
Tuy nhiên hiện tại cánh cửa đã khóa chặt khiến anh vô cùng lo lắng mà liên tục gõ mạnh, miệng không ngừng gọi tên cô:
- "Lam Di Tinh, em có trong đó không?"
Sắc mặt anh lúc này trở nên tái xanh.
Anh sợ rằng cô đã xảy ra chuyện mà không ngừng gọi lớn khiến bà cụ hàng xóm cạnh bên phải đi qua xem tình hình thế nào.
Vừa nhìn thấy gương mặt thân quen, ngay lập tức, bà cụ mĩm cười thân thiện hỏi:
- "Là chàng trai khi trước.
Thời gian này bà thấy con ít xuất hiện."
Tống Khải Hoàn giọng điệu gấp gáp, lập tức hỏi bà cụ:
- "Di Tinh...tại sao cửa nhà của cô ấy khóa chặt rồi.
Có chuyện gì sao bà?"
- "À, con tìm con bé hả? Nó đã sang Canada mới vài ngày nay rồi?"
Nghe đến đây, Tống Khải Hoàn hoàn toàn sững sờ, lắp bắp hỏi:
- "Đi...đi nước ngoài sao? Vậy...vậy bà có biết khi nào cô ấy trở về không?"
- "Nó không có nói, chỉ nói là sang bên đó gặp một người bạn bàn công việc gì đấy."
- "Cảm ơn bà."
Nói rồi, anh xoay người rời đi.
Ánh mắt hiện rõ sự tiếc nuối.
Không ngờ, ngay cả lúc cô rời khỏi anh lại chẳng biết.
Chẳng biết khi nào cô mới quay trở về đây trong khi vụ việc ở Tống gia vẫn chưa giải quyết xong khiến anh vô cùng đau đầu.
Tống Khải Hoàn trong lòng nặng trĩu lái xe trở về nhà.
Chiếc xe dừng ngay trước cổng.
Hiện tại, anh liếc mắt quan sát ở phía bên trong thì cảm nhận một dự cảm chẳng lành.
Những thuộc hạ đứng trực xung quanh dường như nhiều hơn so với mọi khi.
Ngay lập tức, anh lấy điện thoại ra gọi cho Dương Chấn.
- "Dương Chấn, tôi muốn nhờ cậu một việc.
Mau đến đây càng sớm càng tốt."
Dứt lời, anh mở cửa xe bước xuống liền sau đó bước đi hiên ngang trở vào trong.
Hiện tại, Tống phu nhân đã ngồi trên ghế sofa chờ sẵn.
Vừa nhìn thấy anh, bà ta liếc mắt ra hiệu cho hai tên thuộc hạ đang đứng hai bên cánh cửa tiến đến giữ chặt lấy hai tay Tống Khải Hoàn khiến anh sững người tại chỗ.
Anh vẫn tỏ vẻ chưa hiểu chuyện gì mà hỏi người trước mặt:
- "Mẹ...mẹ làm gì vậy? Sao lại cho người giữ chặt tay con?"
Chát...
Anh vừa dứt lời liền cảm nhận một cái tát đau đớn từ phía người đối diện.
Tống phu nhân mạnh tay tát thật mạnh khiến gương mặt anh phút chốc bừng đỏ.
Bà ta trừng mắt nhìn anh, lạnh giọng nói:
- "Thằng khốn.
Uổng công tao nuôi nấng mày mấy mươi năm, mày lại âm thầm lên kế hoạch chống đối lại tao."
Hóa ra, bà ta đã nhận ra việc anh giả vờ mất trí.
Đến lúc này, Tống Khải Hoàn không nhịn được nữa.
Ngay lập tức, anh mạnh chân đạp mạnh vào chân của hai tên thuộc hạ khiến bọn chúng không kịp phản ứng mà té ngã xuống đất.
Ngay lập tức, anh rút trong túi ra khẩu súng mà ra tay dứt khoát bắn vào hai tên thuộc hạ khiến bọn chúng lăn đùng ra đất chết ngay tại chỗ.
Đùng...Đùng...
- "Khải Hoàn...con dám...."
Tống phu nhân trợn tròn mắt trước khả năng bắn súng của người trước mặt mà bất giác lùi người về phía sau.
Tống Khải Hoàn nhìn bà với ánh mắt sắc lạnh, uất hận nói:
- "Thực ra tôi vẫn chưa muốn vạch trần bộ mặt quỷ dữ của bà.
Nhưng nếu như bà đã biết thì tốt thôi, chi bằng hôm nay chúng ta kết thúc hết mọi chuyện ở đây."
- "Khải Hoàn, con nói gì vậy? Mẹ không hiểu?"
Bỗng nhiên, bà ta tỏ ra gương mặt vô tội mà nhỏ giọng hỏi anh.
Tống Khải Hoàn lắc đầu, bàn tay anh dứt khoát chỉa đầu súng vào ngay giữa trán người đối diện, lạnh giọng đáp:
- "Bà đủ tư cách làm mẹ tôi sao? Những gì bà đối xử với mẹ ruột của tôi, hôm nay tôi sẽ thay bà ấy trả lại cho bà."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...