Tối đến, Lam Di Tinh ở bên trong nhà sửa soạn hành lí trước khi rời khỏi đây.
Tuy nhiên, thời gian này cô luôn có một cảm giác rằng có ai đó âm thầm dõi theo mình.
Mỗi khi cô mở tung cửa sổ ra kiểm tra thì lại chẳng thấy ai.
Phía bên ngoài, Tống Khải Hoàn lặng lẽ đứng dưới giàn hoa giấy mà ngước mắt lên nhìn phía căn phòng nhỏ ở trên cao.
Suốt thời gian này, anh luôn cố đẩy cô ra xa nhằm đảm bảo cô luôn được an toàn.
Nhưng càng đẩy cô ra, tim anh lại càng đau nhói, tựa như anh đang dằn vặt chính mình vậy.
Anh thật sự rất muốn đứng trước mặt cô, được nhìn cô với ánh mắt chứa đựng những yêu thương, được tự mình nói ra tình cảm ở trong lòng cho cô biết.
- "Di Tinh, cố chờ anh một thời gian nữa thôi, sau khi mọi chuyện ở Tống gia kết thúc.
Anh sẽ đứng trước mặt bày tỏ với em.
Anh yêu em."
Dứt lời, Tống Khải Hoàn xoay người rời đi.
Cả người bên ngoài và bên trong đã có hướng đi của chính mình.
Nhưng sâu thẳm trong trái tim họ vẫn có điều gì đó khó nói.
Tại Toronto, Canada....
Bên trong một bệnh viện, dáng người đàn ông cao ráo diện trên người chiếc áo blouse trắng cùng với chiếc kính cận xuất hiện.
Ngay khi nhìn thấy cái tên hiện ra trên màn hình điện thoại, khóe môi anh chợt cong lên liền lên tiếng trả lời người bên kia:
- "Anh nghe."
Mạnh Nhật Ngôn giọng ngọt ngào đáp.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Lam Di Tinh.
- "À, em chỉ muốn nói với anh rằng hai ngày nữa em sẽ bay sang Toronto."
Nghe đến đây, trong lòng Mạnh Nhật Ngôn không kìm nổi vui mừng mà mĩm cười.
Một nụ cười rạng rỡ khiến ai khi nhìn vào đều có một chút gì đó rung động.
Ngay lập tức, anh ôn nhu đáp:
- "Khi đến nơi, nhớ gọi cho anh nhé.
Anh sẽ đến đón em."
Mạnh Nhật Ngôn khi trước là đàn anh học chung trường y với Lam Di Tinh, anh hơn cô ba tuổi.
Khi trước, thành tích học của cô khá nổi bật cùng với khí chất có chút lạnh lùng và cương quyết khiến biết bao chàng trai thầm yêu mến.
Một trong số đó có Mạnh Nhật Ngôn.
Thế nhưng, kể từ sau khi tốt nghiệp, gia đình anh lại muốn anh sang Canada làm việc còn về phía Lam Di Tinh, cô vẫn muốn ở trong nước tiếp tục con đường nghề y của mình.
Cũng chính vì thế mà cô có cơ hội gặp gỡ, yêu đương với Đoàn Thế Khương.
Kể từ sau khi cô công khai tình cảm, số lần liên lạc với Mạnh Nhật Ngôn cũng giảm đi.
Có một thời gian chẳng thấy tin tức của anh trên mạng xã hội.
Cho đến khi hay tin Đoàn Thế Khương không may qua đời, anh đã gọi điện hỏi han và nhắn tin động viên cô.
Vô tình biết cô có cùng mục tiêu chăm sóc sức khỏe cộng đồng, Mạnh Nhật Ngôn đã ngỏ ý mời cô sang đây cùng mình vạch ra kế hoạch thành lập bệnh viện.
Anh dự định sẽ trở về nước, cùng cô điều hành và quản lí bệnh viện.
Như thế, anh lại có lí do được ở bên cạnh, chăm sóc cho cô.
- "Di Tinh, ông trời tạo cho anh cơ hội được gặp lại em một lần nữa, anh nhất định sẽ nắm bắt thật tốt."
Trước ngày bay một ngày, Lam Di Tinh một mình đến thăm mộ Đoàn Thế Khương.
Cô khẽ đặt bó hoa cúc xuống, sau đó đưa tay chạm lên di ảnh của anh, trầm giọng nói:
- "Thế Khương, em sẽ rời khỏi đây một thời gian.
Anh cầu nguyện cho em nhé.
Sau khi hoàn tất mọi việc, em lại trở về đây thăm anh."
Dứt lời, cô xoay người chậm rãi bước từng bước thật nặng trĩu.
Về phía Tống Khải Hoàn, hiện tại anh vẫn chưa hay việc Lam Di Tinh sắp sửa rời khỏi đây mà tập trung suy nghĩ tìm cách đối phó với Tống phu nhân.
Phải công nhận khả năng quan sát của bà ta rất là tốt.
Mặc dù anh vẫn tỏ ra như chưa từng biết chuyện gì, nhưng qua ánh mắt, bà ta cũng có phần nào nhận ra sự khác biệt mà anh đối diện nhìn bà, hiện tại đã có phần khác đi cho nên trong lòng đặt ra hàng loạt câu hỏi.
- "Các người tiếp tục theo sát thiếu gia.
Nếu thấy điều gì bất thường, báo cho tôi biết."
Tống phu nhân lạnh giọng ra lệnh cho thuộc hạ.
Bà ta hiện tại đã có chút nghi ngờ về việc anh có đang giả vờ, tỏ ra mình là con rối dưới sự điều khiển của bà ta.
- "Vâng, thưa phu nhân."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...