Khó trách, cuối cùng đã biết lời đồn đãi vì sao mà tới, tân nương đột nhiên bị thay đổi thành người khác, vụ lừa gạt này, chắc chắn đã đem Lê Hân cao cao tại thượng đả kích trầm trọng
Sự im lặng quỷ dị tràn
ngập khắp căn phòng, cảm giác căng thẳng cùng khẩn trương như bóp chặt
cổ mọi người, trong chớp mắt tất cả mọi người trong lòng đều bắt đầu rối rắm, giống như đang lạc vào rừng rậm âm u
Lê Hân đi tới bên cạnh
Tiêu Thanh Hàn, một đen một trắng, giống như ban ngày cùng ban đêm,
nhưng lúc này lại đều thể hiện vẻ thâm ám (thâm trầm u ám)
“Thanh Hàn, chuyện này là việc riêng của Lê Hân ta, ngươi cùng Hoàng Thượng có thể không nhúng tay vào được không?”
Ngữ khí mang theo hàm xúc cự tuyệt, nhưng cũng mang theo mong muốn
Tiêu Thanh Hàn nghe vậy, nhìn hắn một cái, sau đó đôi mắt u ám nhắm lại, mặt ngọc vẫn lãnh đạm như cũ, lúc này tuy rằng hắn bất động thanh sắc, chỉ
có nghiêm nghị cùng lạnh lùng. Áp lực đến mức cơ hồ biến không khí thành lãnh
Một lúc sau, hắn chậm rãi mở mắt ra, môi khẽ động, mở miệng nói:
“Như ngươi mong muốn”
Lê Hân thở dài nhẹ nhõm một hơi, Thanh Hàn trước giờ chỉ cần nói một là
không có hai, nếu hắn đã đáp ứng, cho dù sau này có bị Hoàng Thượng truy cứu như thế nào hắn cũng có thể không nói
Việc thay gả nói nhỏ
không nhỏ, nói lớn thì cực kì lớn, Tiêu Cẩn Du cùng hắn tuy rằng thân
thiết như huynh đệ, nhưng tuyệt đối cũng không có khả năng cho phép việc khiêu khích hoàng quyền phát sinh, nếu xử trí không tốt, Vân gia, Vân
Thiển Y, bao gồm cả cái kia Vân Tâm Nhược đều có thể bị liên lụy
Những người khác có lẽ hắn không cần để ý, nhưng là Vân Thiển Y, hắn tuyệt đối sẽ không để nàng rơi vào tình huống nguy hiểm
“Cám ơn người, Thanh Hàn!” Từ đáy lòng hắn cảm tạ người huynh đệ này
Tiêu Thanh Hàn ánh mắt trầm tĩnh nhìn về phía Lê Hân, thản nhiên mở miệng “Ta đáp ứng ngươi không nhúng tay vào, cũng có thể giúp ngươi thuyết phục
Hoàng huynh, nhưng là ta hy vọng ngươi có thể biết bản thân mình đang
làm gì” Sau đó liếc mắt nhìn sang Vân Thiển Y một chút, lại nhìn trở về trên người Lê Hân, đôi mắt lúc này hiện lên một tia lo lắng
Hân, kiếp của ngươi…..Có lẽ đã đến?
“Ta biết.” Lê Hân gật gật đầu, ánh mắt rũ xuống, lộ ra một chút ý cười ảm đạm. Lúc này, hắn thật sự không biết phải dùng tâm tình như thế nào để đối mặt
với Thanh Hàn . Chỉ cần nghĩ đến ánh mắt thâm tình vừa rồi của Vân Thiển Y, cổ họng giống như bị liệt hỏa thiêu đốt, cảm giác nóng bức cùng đau
đớn bắt đầu tra tấn hắn
Nữ nhân hắn yêu nhất, huynh đệ tốt nhất của hắn…..
Tâm của hắn, hiện tại giống như một ván cờ dang dở, không biết phải đi nước nào. Không thể tiến, không thể lui, nhưng , hắn biết, đối với Vân Thiển Y
Cả đời này hắn cũng không nghĩ buông tay
Hắn nhìn về phía Vân Thiển Y, thần sắc kiên định
Vân Thiển Y lúc này giống như cơ thể bị nhúng vào nước lạnh, toàn thân bời
vì khẩn trương mà đổ mồ hôi.Nam tử nàng yêu thương đang ở ngay trước
mắt, cùng một nam nhân khác thảo luận về mình. Chuyện này quả thực là
làm cho nàng có loại cảm giác như đang ở địa ngục
Nàng cảm thấy thực lo sợ, ngọc sai trên đầu cũng nhẹ nhàng lắc lắc, bảo thạch phía trên ngọc sai cũng nhoáng lên một tia sáng
“Đợi chút……Đó là cái gì…….?” Minh Phong ngữ khí nghi hoặc, đột nhiên đứng dậy, hồng y giống như một đóa hoa mẫu đơn nở rộ
Tiêu Thanh Hàn cùng Lê Hân cũng đồng thời nhìn về phía hắn, thấy thần sắc
hắn đột biến, giống như gặp việc gì đó cực kì kì dị, sau đó ánh mắt họ
lại nhìn theo hướng tầm mắt hắn…..
Hai người sắc mặt cùng đồng thời giống như Minh Phong, biến hóa khó hiểu
Dung nhan tuyệt lệ của Vân Thiển Y lúc này tái nhợt như tuyết, trong mắt
hình như có giọt lệ sắp rơi xuống, càng thể hiện vẻ mảnh mai, nhưng là
làm cho bọn họ sợ hãi không phải bời vì khuôn mặt này, mà là ngọc sai
trên đầu nữ tử trước mắt này. Chính xác là khối bảo thạch hình trăng rằm kia
Khối bảo thạch kia thế nhưng lóe ra ánh sáng huỳnh quang mỏng manh….
Như sao băng lướt qua trên bầu trời, như sương mù lúc ẩn lúc hiện
Tiêu Thanh Hàn cảm thấy có một loại cảm giác quen thuộc, rất quen thuộc,
thực thân thiết……..Giống như đã gặp qua ở nơi nào đó. Đột nhiên, hắn cảm thấy cổ tay mình có chút cảm giác khác thường
Nâng tay lên, ống tay áo màu trắng rớt xuống khủy tay, Vân long xuất hiện (Vân long là cái vòng tay của a í)
“A!”
Một tiếng hút không khí vang lên, kéo lại thần trí mọi người……
Tất cả ánh mắt đều tập trung vào cổ tay Tiêu Thanh Hàn, Vân long, song long hí châu, khỏa bảo thạch kia không ngừng lóe chớp (Song long hí châu: hai con rồng tranh nhau một viên ngọc, lúc trước K có post hình ví dụ rồi í)
Sau đó càng ngày càng phát sáng hơn, lại nhìn về hướng trâm gài tóc trên
đầu Vân Thiển Y, viên bảo thạch hình ánh trăng kia giống như được triệu
hồi, ánh sáng huỳnh quang lại càng phát sáng mạnh hơn. Hai loại đồ vật
khác biệt mang trên hai người khác nhau, lúc này lại giống như muốn kêu
gọi lại cùng một chỗ. Ngươi chợt lóe ta chợt sáng, giống như đang dùng
ánh sáng để nói chuyện với nhau
“Phách nguyệt!” Một tiếng kinh hô từ trong miệng Minh Phong truyền ra
Phách nguyệt, đây tuyệt đối là phách nguyệt trong truyền thuyết…..
Tiêu Thanh Hàn mắt ngọc lưu ly lúc này như rơi vào sương mù, mông lung mờ
ảo, môi khẽ nhếch lên, Vân long trên cổ tay biến mất, ánh sáng từ khối
bảo thạch hình mặt trăng kia chiếu vào trên mặt hắn, một tầng ánh sáng
bạch quang, dung nhan thanh tuyệt lúc này mang theo tràn ngập lãnh ý,
nhưng chu sa giữa trán lại càng thêm hoa mỹ, càng thêm rõ ràng
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...