Tiêu Cẩn Du nhìn hai người bọn họ nhất kiến như cố*, cũng lộ một nụ cười vui mừng. Chuyện của hắn cùng Thanh Hàn và cửu đệ muội, hắn đã biết tất cả, bốn năm trước, khi hắn khẩn cầu thỉnh chỉ đi biên quan một mình, hắn
cũng không ngăn cản. Nhìn nữ tử lúc đầu mình nghĩ là hận, cuối cùng phát hiện mình yêu sâu đậm, gả cho huynh đệ của mình, hắn cũng thống khổ đi.
*nhất kiến như cố: mới gặp mặt nhưng lại thân thuộc như quen biết đã lâu.
Cái tình kiếp kia rốt cuộc cũng thành sự thật, cho nên hắn ở trên giấy chờ
lệnh đã đóng dấu đồng ý. Đơn giản là có lẽ hắn cần một cái lí do để trốn tránh, nhung mà hắn tin tưởng, có một ngày, hắn sẽ thông suốt.
Hiện tại ngày này rốt cuộc đã tới, trong lòng hắn cũng yên tâm.
Đột nhiên một thanh âm thầm thì từ trong bụng tiểu tử kia truyền ra, tiểu
tử kia che bụng, đáng thương trề miệng, trông như sắp khóc, làm cho Tiêu Cẩn Du và Lê Hân vô cùng đau lòng.
“Cục cưng, đói bụng sao,
Hoàng bá bá mang ngươi đi ăn gì đó.” Tiêu Cẩn Du tiếp nhận đứa nhỏ trong lòng lê Hân, ra lệnh, cho đến khi trên bàn xuất hiện một bàn đồ ăn,
Tiêu Cẩn Du ôm đứa nhỏ ngồi xuống, mà Lê Hân thì ngồi ở bên cạnh, nhìn
đứa nhỏ đang tự ăn từng miếng từng miếng một, đứa nhỏ trưởng thành thật
sớm, mới hơn ba tuổi, đã biết tự ăn cơm.
Cho đến khi được ăn no,
tiểu tử kia mới giang đôi tay nhỏ nhắn mập mạp, ngọt ngào nói “Thúc
thúc, ôm.” Khiến Tiêu Cẩn du tức đến nỗi cái gì cũng không muốn ăn,
trừng mắt tên Bạch nhãn lang*. Mệt hắn đau lòng đứa bé này từ nhỏ đến
lớn, còn thương hắn hơn cả cha hắn, nay thấy Lê Hân ngay cả Hoàng bá bá
cũng không cần. Lê Hân có khuôn mặt tuấn tú như hắn sao? Có quyền lực
lớn như hắn, có yêu thương hắn như hắn sao? Hắn càng nghĩ càng giận, cảm thấy trong lòng ê ẩm.
*Bạch nhãn lang: sói mắt trắng chỉ những kẻ vong ơn phụ nghĩa, tâm địa hung tàn
Cục cưng tuột từ trong lòng Lê Hân xuống, ôm chân của Tiêu Cẩn Du, ngẩng
đầu nhìn vị Hoàng đế cao lớn này, giọng nói mang ý lấy lòng “Hoàng bá bá không cần tức giận, cục cưng yêu Hoàng bá bá nhất.”
Thế này còn
được, khóe miệng Tiêu Cẩn Du lúc này mới hơi nhếch lên, ôm lấy đứa nhỏ,
trực tiếp hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của hắn. Đứa nhỏ
đáng yêu như vậy, ai lại nỡ lòng nào giận hắn. Tiểu tử này thật sự là
khôn khéo, giống y như cha nó vậy.
Lê Hân buồn cười nhìn một lớn
một nhỏ trước mắt này, Cẩn Du không ngờ lại ăn dấm chua với hắn, chỉ đơn giản là cục cưng để cho hắn ôm. Xem ra hắn thực sự rất yêu thương đứa
cháu này, nhưng mà, hắn nhìn đứa nhỏ trong lòng Tiêu Cẩn Du. Môi hồng
răng trắng, một đôi mắt sáng ngời thiên chân vô tà, giống khuôn mặt của
Tiêu Thanh Hàn đã bắt đầu lộ ra sự tuyệt mỹ. Khuôn mặt họa quốc ương
dân, sợ là mười mấy năm sau, dung nhan của đứa nhỏ này, là tuyệt sắc vô
song, ngay cha hắn đều không bằng.
Bỗng nhiên trong lòng có hơn
một thân mình nho nhỏ, hắn theo bản năng tiếp lấy, cục cưng ôm cổ Lê
Hân, “Thúc thúc, chúng ta đến nhà ngươi chơi được không?”
“Được.” Lê Hân gật đầu, nhìn về phía Tiêu Cẩn Du hỏi ý hắn. Mà lần Tiêu cẩn Du cũng không có phản đối.
Bên trong xe ngựa, Lê Hân ngồi ở bên trong, ôm cục cưng vào lòng, mà thân
mình nho nhỏ của cục cưng không ngừng nhìn về phía bên ngoài.
“Cục cưng, dạo này phụ thân ngươi thế nào?” Lê Hân đột nhiên hỏi. Hắn không
biết Thanh Hàn và Tâm Nhược đã tha thứ cho mình chưa. Hắn rời đi vài năm này, là vì trốn tránh cũng là vì để hối lỗi.
“Phụ thân?” Cục
cưng quay đầu lại, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng trông như một đóa hoa
nhỏ, “Phụ thân tốt lắm, nương cũng tốt lắm.” Cục cưng ngồi trên đùi hắn, nghịch bàn tay của hắn, “Thúc thúc, phụ thân và nương đã tha thứ cho
ngươi từ lâu, thúc thúc vẫn không chịu tự tha thứ cho bản thân sao?”
Thân thể Lê Hân cứng lại, khiếp sợ nhìn cục cưng trong lòng, đây thật sự là đứa nhỏ ba tuổi sao? Tại sao hắn lại biết việc này.
Cục cưng dẩu miệng lên, có chút tức giận, “Ai nói cục cưng ba tuổi sẽ không biết gì, nương nói ta là cục cưng thông minh nhất.”
Lần này Lê Hân hoàn toàn đứng hình, hắn từng nghe Hạ Chi nhắc tới, Vân Tâm
Nhược có thuật đọc tâm, chẳng nhẽ đứa nhỏ này cũng như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...