Ý thức của Vân Tâm Nhược bay xa, hai mắt nhắm chặt, cho đến lúc có chút
ánh sáng chiếu trên mặt nàng, nàng mở hai tròng mắt, phía trước là một
mảnh sương mù dày đặc khiến nàng không nhìn rõ mọi thứ. Nàng vuốt bụng
của mình, không có gì khác thường, nhưng mà trong lòng nàng luôn luôn
đau đớn, cảm giác như là mình đã đánh mất một cái bảo bối, cùng nàng có
quan hệ huyết mạch. Đột nhiện, nước mắt theo khóe mắt nàng rơi xuống,
không dừng lại được.
Nhưng mà nơi này là chỗ nào, nàng nhìn cảnh vật xung quanh, mọi thứ trông thật chân thật cũng thật hư ảo, nàng hình như nghe được giọng nói của Thanh Hàn, còn có Minh Phong, còn có Lôi ca ca, còn có rất nhiều rất nhiều người, nhưng mà hiện tại nàng bị làm
sao. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Ô…. Nương…..Nương…..” Một
tiếng khóc thê lương của đứa nhỏ truyền ra, làm cho Vân Tâm Nhược bất
chợt nhìn về phía trước, chỉ thấy đằng trước xuất hiện một nam hài
khoảng ba tuổi, nam hài lớn lên trông môi hồng răng trắng, vô cùng xinh
đẹp, giữa trán có một đóa Bạch Liên (sen trắng), mang theo vài phần linh khí của thần tiên, còn nhỏ tuổi nhưng đã nhìn ra phần tuyệt mỹ không
giống người thường.
“Nương….” Nam hài vươn đôi tay nhỏ bé mập
mạp, ánh mắt khóc đến sưng đỏ, trên mặt nơi nơi là nước mắt, cái miệng
nhỏ nhắn không ngừng khóc thút thít, “Nương, người không cần cục cưng
nữa sao?”
Ngực Vân Tâm Nhược như bị đao nhọn xẹt qua, nước mắt
rơi không ngừng, đứa nhỏ kia gọi nàng là nương, khuôn mặt lại giống hệt
Tiêu Thanh Hàn, đây là đứa nhỏ của nàng, đứa nhỏ của nàng và Thanh Hàn.
Chẳng lẽ, thứ nàng mất đi, là nó.
“Cục cưng….” Vân Tâm Nhược vươn tay, muốn nắm lấy tay đứa nhỏ, đứa nhỏ cũng vương đôi tay mập mập trắng trẻo như củ sen của mình ra. Nhưng là lúc này, đứa nhỏ ẩn ẩn có dấu
hiệu biến trong suốt, dường như muốn biến mất.
“Nương, cứu cứu
cục cưng, cứu cứu cục cưng, cục cưng sợ lắm, nơi đó thật tối,” Tiếng
khóc sợ hãi của đứa nhỏ càng ngày càng lớn, khóc khiến mọi người tan nát cõi lòng.
“Nương….” Tiếng khóc của đúa nhỏ cũng càng ngày càng yếu, yếu đến nỗi hình như sắp biến mất.
“Cục cưng….” Vân Tâm Nhược bắt lấy đôi tay nhỏ bé lạnh như băng của đứa nhỏ, nhưng thứ bắt lấy trong tay chỉ là không khí.
“ Cục cưng, cục cưng….” Nàng thống khổ khóc, hai tay ôm chặt lấy cơ thể
mình, tựa như đang ôm đứa nhỏ kia. Tại sao có thể như vậy, đứa nhỏ của
nàng, cục cưng cả nàng cùng Thanh Hàn, không cần, không cần cướp đi cục
cưng của nàng.
Lúc này, đột nhiên hiện lên một đạo ánh sáng bạc.
“Nương, không khóc.” Giọng nói của đứa nhỏ lại đột nhiên xuất hiện, khuôn mặt
trắng hồng mềm mại khiến người ta yêu thích, một đôi mắt to, mang theo
linh khí, trong mắt con chứa vài giọt nước mắt chưa rơi, tay nhỏ bé mập
mạp, sờ lên mặt của nàng, lau nước mắt giúp nàng, ánh mắt cười cong lên
như hai vầng trăng khuyết.
Vân Tâm Nhược ôm lấy thân thể nho nhỏ
mềm mại vào trong lồng ngực, nghẹn ngào nói “Cục cưng đừng rời xa nương, cầu con đừng rời bỏ nương.” Đứa nhỏ vui vẻ cười. “Nương, nương không
cần lo lắng, cục cưng không có việc gì, nhưng mà nương phải chờ cục cưng nha.”
Nói xong, đứa nhỏ biến mắt cùng với khuôn mặt tươi cười,
trong giữa không khí mùa hè, như ẩn như hiện, dường như còn thoang
thoảng hương hoa sen, Vân Tâm Nhược nhắm hai mắt lại, ý thức lại lần nữa chìm vào trong bóng tối, cục cưng…..
Minh Phong rút cây châm
cuối cùng xuống, thở một hơi thật sâu nhẹ nhõm, rốt cuộc đã bảo vệ được, mà Lang Vương đứng ở một bên, quỳ rạp trên mặt đất. Phách nguyệt ở giữa trán, một vệt ánh sáng bạc chợt lóe rồi biến mất.
Mà Tiêu Thanh
Hàn đang cùng đánh nhau với Lôi Liệt đột nhiên thu hồi trường kiếm, vững vàng rơi trên mặt đất. Ánh trăng thanh u chiếu trên mặt hắn, thánh
khiết như tiên, đồng thời lại mang theo chút ma khí. Khí chất trên người nam tử này thực đối lập, nhưng lại cùng đồng thời tồn tại, thay đổi
luân phiên. Vòng tay Vân Long trong tay hắn hướng về phía chân trời hiện lên một ánh sáng bạc, hắn ngẩng đầu nhìn trời, hai ngôi sao một lớn một nhỏ đang tựa chặt chẽ vào nhau.
Hắn nhìn Lôi Liệt, không coi ai ra gì tiêu sái tiến vào Kiền Lâm cung.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...