Một đầu sói lớn màu
bạc xuất hiện ở cửa Kiền Lâm cung, sói bạc vừa nhìn thấy nữ tử đang nằm, trực tiếp nhảy chồm lên, chạy đến bên người nữ tử, dọa cho Dịch yên
cùng Viêm Huyên cùng mất hồn, chứ huống chi là những cung nữ chưa gặp
trường hợp như thế bao giờ trực tiếp liền sợ hãi ngất đi.
Sói bạc liếm mặt nữ tử, không ngừng kêu, nghe trong thanh âm còn thấy được sự
bi thương, một trận gió thổi qua, một bóng dáng màu trắng thanh nhã
tuyệt trần liền xuất hiện, nhan sắc tuyệt mỹ, áo trắng như tuyết, mái
tóc như chỉ bạc, còn có nốt chu sa màu đỏ tươi giữa trán.
“Quốc
sư Thanh Hàn” Viêm Huyên không nhịn được sợ hãi kêu lên một tiếng, hắn
tại sao lại ở đây, sau đó ánh mắt của hắn lại nhìn về phía nữ tử đang
nằm phía dưới, cho đến khi thấy nữ tử đang nhắm chặt hai mắt kia, vô ý
thức thống khổ rên rỉ. Còn có đầu sói bạc thật lớn kia, tất cả mọi thứ
đều chứng minh, nữ tử đang nằm đó chính là thê tử của Quốc sư Thanh Hàn, phách nguyệt đứng đầu.
Áo trắng như tuyết của Tiêu Thanh Hàn bay lên, ánh mắt khi nhìn đến vết máu trên người nữ tử thì hiện lên sự đau đớn đau lòng.
Hắn bay người lên, áo trắng ở giữa không trung hiện lên một vệt sáng lạnh như băng.
“Nhược…..” Giọng nói run run biểu hiện sự đau xót của nam tử, hắn ngồi xổm người
xuống, nhẹ nhàng nâng người nàng dậy, làm cho nàng tựa vào trong lòng
hắn. Mà nữ tử trong lòng hắn, thân thể lạnh như băng, sắc mặt trắng như
tuyết.
Ánh mắt hắn nhìn về phía vết máu ở dưới váy của vân Tâm
Nhược, tâm nhất thời trầm xuống, thân thể hắn gắt gao buộc chặt, mà lúc
này, cũng không có ai chú ý tới, ngoài trời ngôi sao kia càng lúc càng
mờ nhạt. Nhạt đến nỗi dương như sắp biến mất, hắn đem nàng ôm gắt gao
vào trong ngực, ánh mắt hơi mở, bên trong là sự bi thương vô cùng.
Theo sát phía sau một đạo bóng dáng khác lai xuất hiện ở cửa, màu đỏ xinh
đẹp như máu, trên trán hắn toát rất nhiều mồ hôi, đợi đến khi nhìn thấy
sự việc trước mặt, thiếu chút nữa phải dừng hô hấp.
Hắn vội vàng
tiến lên, nhìn vết áu trên quần áo của Vân Tâm Nhược, vội vàng cầm cổ
tay bắt mạch cho nàng, sắc mặt bỗng chốc trắng bệch.
“Quốc sư,
buông nàng xuống, không nên cử động, trăm ngần lần không nên cử động….”
Giọng nói của hắn run run giống như theo từ trong cổ họng nặn ra.
Tiêu Thanh hàn nghe thế, đem nàng đặt ở trên mặt đất, vết máu càng ngày càng nhiều. Minh Phong lấy từ trong ngực một cái túi da, vừa mở ra, liền
thấy có mấy hàng ngân châm được sắp xếp chỉnh tề. Hắn rút ngân châm ra,
đôi tay chuẩn xác cắm ở trên người Vân Tâm Nhược, mỗi một lần cắm ở trên người nàng, đều có thể nghe thấy thanh âm nàng thống khổ than nhẹ, mỗi
một lần châm, đều giống như cắm ở trên ngực Tiêu Thanh Hàn. Tay hắn gắt
gao nắm chặt lại, toàn thân toát ra sát khí mãnh liệt.
“Minh
Phong, sao lại thế này, nàng rốt cuộc bị thương như thế nào?” Giọng nói
của Tiêu Thanh hàn rơi vào trong tai Minh Phong, tay Minh phong dừng lại một chút.
Rồi sau đó động tác trên tay càng lúc càng nhanh. Mồ
hôi lạnh trên trán hắn không ngừng rơi xuống, cảm giác khẩn trương rơi
vào trong lòng mỗi người, thật lâu không tiêu tan.
“Quốc sư….”
Giọng nói của Minh phong có chút khàn khàn, bên trong còn có một chút
đau đớn vô cùng, Tiểu Nhược Nhược….Nàng….Hắn thật sự không đành lòng nói tiếp, “Đứa nhỏ có khả năng, có khả năng, không giữ được….” Bọn họ đến
quá muộn, đứa nhỏ này vốn dĩ không đủ một tháng, hiển nhiên đã bị một sự va chạm thật lớn. Lúc này, nàng đã mất nhiều máu như vậy, cho dù hắn có thể cải tử hồi sinh*, nhưng mà, cũng là không có tác dụng. Đứa nhỏ của
Tiểu nhược và Quốc sư, vào lúc bọn họ không hề biết đến, cũng đã sắp
biến mất.
*cải tử hồi sinh: có thể cứu người chết thành người sống
“Đứa nhỏ….” Thân thể Tiêu Thanh Hàn run lên một chút, chẳng lẽ,cái ngôi sao
nhỏ bên cạnh ngôi sao chiếu mạng của hắn, dĩ nhiên là, ngôi sao chiếu
mạng của đứa nhỏ chưa ra đời của hắn. mà hiện tại, hắn nhìn ra cửa, rõ
ràng nhìn đến hai ngôi sao ở hướng đông kia, trong đó một ngôi sao nhỏ,
không có ánh sáng, đứa nhỏ của hắn, đứa nhỏ của hắn cùng Tiểu Nhược….
“Ai làm?” Đôi mắt Tiêu Thanh Hàn quét về phía mọi người, ánh mắt của hắn
đến chỗ nào, ngoan tuyệt như vậy, lạnh băng như vậy, khiến cho tất cả
mọi người bị dọa không dám nói tiếng nào.
Dịch Yên vừa nghe đứa
nhỏ sắp không giữ được, nước mắt rơi liên tục, thành hàng lại khó có thể che dấu sự bi thương, tam tiểu thư sao lại đáng thương như vậy, bị đau
khổ nhiều như vậy, chẳng lẽ còn không có đủ hay sao.
Viêm Huyên nhìn Dịch Yên, trái tim đập nhanh liên tục, không thể nói rõ đây là cảm giác.
Hắn nhìn sư huynh của hắn đang cố gắng cứu chữa cho nữ tử nằm trên mặt đất, nhanh vô cùng, không thể nhìn rõ động tác.
Dịch Yên vươn tay chỉ, ánh mắt lạnh như băng, chỉ vào cung nữ đang ngồi dưới đất kia, “Là nàng, là nàng đá vào bụng tam tiểu thư.”
Trong mắt
Tiêu Thanh Hàn càng nhiều ánh sáng đỏ, giống như ác ma thị huyết, người
cung nữ kia run rẩy giống như lá rụng, ngay cả thanh âm kêu cứu đều chưa kịp phát ra.
Nhưng mà có người còn nhanh hơn Tiêu Thanh Hàn, chỉ nghe đến một tiếng thét chói tai bi thảm của cung nữ, sau đó đầu lệch
về một bên không có sự sống. Một con sói bạc thật to trực tiếp cắn đứt
cổ nàng, trên hàm răng tất cả đều là máu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...