Vân Long Phá Nguyệt

Đỗ Thiên Lan uống một ngụm trà, trên mặt vẫn là bộ dáng cao ngạo đó, chính là trong mắt lại hiện lên một chút âm ngoan.

“Ngươi….” Cái cung nữ kia nhìn khuôn mặt âm trầm của Hoàng hậu, nhất thời sắc mặt tái nhợt như quỷ, suy nghĩ trong lòng của nàng Hoàng hậu đã biết, Hoàng hậu tuyệt đối không tha cho nàng, đều là tại nữ nhân này, Hoàng hậu
chán ghét nữ nhân này, như vậy nếu nàng khiến cho nữ nhân này mở miện
cầu xin, có lẽ Hoàng hậu sẽ tha cho nàng một mạng.

Mà lúc này,
ánh mắt trào phúng của Đỗ Thiên Lan nhìn về phía nàng, ánh mắt kia, mang theo sự tôn quý của Hoàng hậu, còn của sự cảnh cáo của một nữ nhân. Cao cao tại thượng như vậy, khiến cho người ta không thể xâm phạm.

Nàng cắn răng một cái, ánh mắt ôm theo nỗi hận như đao nhìn về phía Vân Tâm
Nhược, Vân Tâm Nhược khép hờ mi mắt, đáy lòng lại không biết vì sao mang theo một trận khủng hoảng khó hiểu, tuy rằng nàng không biết hiện tại
cung nữ này muốn làm gì, nhưng nàng lại cảm nhận được sự hận ý mãnh liệt không ngừng tỏa ra từ cung nữ này.

Trong lúc người khác không chú ý, nàng nhấc chân, một phát đã vào trên bụng Vân Tâm Nhược.


“Phu nhân, tam tiểu thư….” Khuôn mặt Dịch Yên tái nhợt, khó khăn kêu. Mà Đỗ
Thiên Lan lại cúi đầu, trên tóc cắm kim phượng ngọc trâm, toái ngọc lưu
to che khuất ánh mắt của nàng, lại ngăn không được độ cong nơi khóe
miệng. Như ý định đã thực hiện được, buồn cười, còn có giải hận.

Vân Tâm Nhược lùi về phía sau vài bước, ổn định lại thân thể, bốn bề thọ
địch, nàng rốt cuộc nên làm thế nào, cho nên chỉ có thể như vậy kéo dài
thời gian, nhưng mà, Đỗ Thiên Lan còn có thể khinh địch như vậy buông
tha cho chính mình sao ? Lòng của nàng bây giờ không có một chút kiêng
kị gì.

Đột nhiên, vẻ mặt của nàng thay đổi, từng giọt mồ hôi chảy xuống từ trên trán nàng, nàng che bụng, thân hình lảo đảo một cái, ngã
trên mặt đất. Khuôn mặt tái nhợt không có một chút huyết sắc, mồ hôi
không ngừng rơi trên mặt đất, đôi môi đỏ mọng cũng bị cắn cho loang lổ
vết máu. Đau, đau quá. Loại đau đớn này giống như cắt thịt của nàng vậy, như kéo nàng vào bóng đêm, từng đạo vết máu dần dần thấm ra làn váy
thành một màu đỏ tiên diễm.

“Tam tiểu thư, tâm tiểu thư ngươi làm sao vậy ?” Dịch Yên hoảng sợ thoát khỏi sự kìm kẹp của hai người nha
hoàn, chạy đến quỳ gối trên mặt đất, vôi vàng ôm lấy thân thể của nàng,
nhưng vừa tiếp xúc với thân thể đang không ngừng run run của nàng, hốc
mắt Dịch Yên đỏ lên, từng giọt nước mắt rơi liên tục, thân thể của nàng
thật lạnh. Tầm mắt của nàng chuyển qua vết máu giữa hai chân của nàng,
tâm cũng lạnh theo, ông trời ơi, đây là….

Chén trà trong tay Đỗ
Thiên Lan loảng xoảng một tiếng rơi trên mặt đất, nàng dù thế nào cũng

sẽ không thể tưởng tượng đến loại tình huống này, chuyện như vậy xảy ra, vết máu như thế này nàng tất nhiên là biết nguyên nhân.

Bên
trong biên cảnh Nhan quốc, ánh trăng mờ ảo, hai người một sói còn có hơn mười hộ vệ mặc áo đen đứng ở dưới ánh trăng, gió lành lạnh thổi, Tiêu
Thanh Hàn nhìn về phía đông, sắc mặt bỗng nhiên biến thành thâm trầm,
chỉ ngôi sao nhỏ bên cạnh ngôi sao chiếu mạng của hắn vốn sáng ngời nay
lại nhạt dần. Tâm hắn đột nhiên đau đớn, giống như có cái gì rất quan
trọng như đang chuẩn bị mất đi vậy, mà Vân Long trên cổ tay cũng bỗng
nhiên sáng lên.

“A, ô….” Lang vương rên rỉ một tiếng, bảo thạch
trên trán cũng sáng lên một cái, nó đột nhiên chạy về phía trước giống
như một trận gió, tốc độ nhanh đến nỗi khiến người ta không kịp phản
ứng.

“Đi theo nó”. Tiêu Thanh Hàn trầm giọng quát một tiếng, một
nhóm người nhanh như gió đi theo phía sau Lang vương. Phía đông ánh
sáng bắt đầu lập lòe, trời cũng càng ngày càng tối.


Thân ảnh Lang vương màu trắng bạc, hiện lên rõ ràng dưới ánh trăng, cẩm y màu trắng
của Tiêu Thanh Hàn vẫn không dính chút bụi, trước sau như một thanh
tuyệt vô trần, bất quá lúc này, trong đôi mắt của hắn là một mảnh u ám,
ngẫu nhiên hiện lên một vệt hồng quang yêu dị. Toàn thân tuyệt trần như
bắt đầu có dấu hiệu sinh ra ma khí.

Mà Minh Phong chăm chú nhìn
phương hướng Lang vương đang chạy, đột nhiên cảm giác có chút quen
thuộc, đây là, phương hướng đi Hoàng cung mà, chẳng nhẽ Tiểu Nhược Nhược ở nơi này, hắn lắc lắc đầu nhìn về phía Tiêu Thanh Hàn đang không có
chút biểu cảm, nhưng vệt ánh sáng đỏ trong mắt kia vẫn bị hắn nhìn thấy.

Hiện tại hắn thật sự nên cầu nguyện, nếu chuyện này có liên quan đến Hoàng
thất Nhan quốc, như vậy, lấy tính cách của Quốc sư, quan hệ của hai
nước, sợ lại sẽ nổi lên một trận gió tanh mưa máu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận