ly rượu trong tay Lê Hân vỡ vụn, mọi người nhìn về phía hắn. Đáng chết, gã ta lại dám ăn không nói có, dùng sự trong sạch của nàng để biện mình, ánh mắt hắn như đao nhìn Vân Hồng Đào, khóe miệng nhếch lên “Vân Tâm Nhược đến phủ tướng quân thì bản tướng quân chưa chạm vào nàng. Vân Hồng Đào, ngươi cũng lắm trò thật, dùng nha hoàn để ép nàng thay gả, bản tướng quân còn chưa truy cứu tội của ngươi, ngươi thật to gan.” Hắn vỗ bàn một cái, làm tim mọi người lỡ mất một nhịp,
Lúc này, cả cung điện im lặng, có thể nghe được tiếng châm rơi trên mặt đất, Vân Hồng Đào thở hồng hộc, mồ hôi lạnh theo trên trán chảy xuống, lúc này, ba nam tử, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía hắn. Hoàng đế mang theo vài phần tà khí, làm cho người ta không rét mà run, Lê Hân tràn ngập tức giận, về phần Tiêu Thanh hàn, sắc mặt của hắn bình tĩnh, chỉ có tròng mắt đem tất cả tâm tình của hắn hiện rõ. Lúc này, càng bình tĩnh, lại làm người ta càng cảm thấy đáng sợ.
“Thanh hàn, thúc thúc kia nói cha là thứ gì vậy?” Đột nhiên, một thanh âm mềm nhẹ vang lên.
Thứ gì? Tiêu Cẩn Du không nhịn được bật cười. Lời này câu ấy như đang chửi Vân Hồng Đào là một món đồ. Lấy trí tuệ của Vân Tâm Nhược bây giờ, e rằng chỉ coi cha là một đồ vật.
Tiêu Thanh Hàn nhìn về phía nàng, khẽ cười, “Nhược, vị thúc thúc kia dĩ nhiên không phải là một món đồ.”
sắc mặt Tiêu Cẩn Du có chút đỏ bừng, hắn không thể cười lên, mặt mũi hoàng đế rất quan trọng.
Mà tất cả mọi người ở đây đều giống hoàng đế, buồn cười mà không dám cười, bởi vì ai dám để ấn tượng xấu trước mặt hoàng thượng chứ.
Vân Hồng Đào bị nói, nét mặt già nua thay đổi lần lượt xanh trắng, ngẩng đầu lên, hung hăng trừng Vân Tâm Nhược trong ngực Tiêu Thanh Hàn.
Tiêu Thanh Hàn lấy ra một tờ giấy từ trong ngực, ném tới trước mặt Vân Hồng Đào, Vân Hồng Đào nhặt lên, tay run run, tờ giấy từ trong tay hắn rơi xuống.
“Vân Hồng Đào, ngươi không quên cái này chứ?” Tiêu Thanh Hàn khẽ mở môi mỏng, mang theo giễu cợt “Ngươi nói, Vân Tâm Nhược vẫn con gái của ngươi sao?”
Vân Hồng Đào không nói một lời, chán nản quỳ trên đất.
“Thế nào, ngươi không nói chuyện được sao? Giấy trắng mực đen viết rõ ràng, ngươi Vân Hồng Đào cùng Vân Tâm Nhược một đao lưỡng đoạn, từ đó về sau không quan hệ gì cả.”
Mọi người nghe xong, lập tức hiểu ra, không khỏi khinh bỉ Vân Hồng Đào. Một người như vậy, thật không xứng làm cha.
“Thế thì sao…” trong lúc bất chợt, Vân Hồng Đào hét lớn một tiếng, quên mất là hắn đang quỳ trước mặt hoàng đế, cũng quên mất, người trước mắt là Thanh Hàn quốc sư vô cùng tôn quý, hắn chỉ vào cô gái trong ngực Tiêu Thanh Hàn, hung ác nói: “Đây đều tại Vân Tâm Nhược ép ta. Đây là nó chủ động yêu cầu, như thế lão phu có lỗi gì?”
“Phải không?” Tiêu Thanh Hàn cười lạnh, sắc mặt bình tĩnh “Vân Hồng Đào, Vân Tâm Nhược chưa bao giờ là nữ nhi của ngươi! Chưa bao giờ, nàng không có bất cứ quan hệ gì với ngươi cả.”
Đây là ý gì? Vân Tâm Nhược không phải nữ nhi của Vân Hồng Đào, vậy là nữ nhi nhà ai?
“Không thể nào?” Vân Hồng Đào trợn to cặp mắt, không thể tin nhìn Tiêu Thanh hàn, Vân Tâm Nhược không phải là nữ nhi của hắn ư, không thể nào.
“Dĩ nhiên không phải.” Tiêu Thanh Hàn chậm rãi nói xong, thanh âm từng chữ từng câu. Thật chậm, mỗi một câu cũng tựa như một con đao, xẹt qua lòng của Vân Hồng Đào “Con gái của ngươi đã bỏ trốn cùng người khác, những chuyện này, nha hoàn Tử Y có thể làm chứng.”
Hắn nói xong, giơ tay lên.
Một nam tử mặc áo hồng chậm rãi đi vào điện, hắn tóc đen như mực, mắt sáng như sao, một cái nhăn mày, một nụ cười lưu chuyển, đẹp đẽ mà không yêu mị, tươi đẹp mà không dung tục, xương quai xanh lộ ra, một cỗ quyến rũ trời sanh, cười như yêu nghiệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...