“Thành thân là cái gì?” Vân Tâm Nhược nghiêng đầu. Suy nghĩ cái cụm từ xa lạ này.
Nghe nàng nói như vậy, con ngươi của Tiêu Thanh Hàn thoáng qua một tia đau đớn. Nhanh chóng biến mất, không thấy gì nữa. Hắn để nàng ngồi tựa vào trên người của hắn, tỉ mỉ giải thích: “Sau khi thành thân, chúng ta có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ, Nhược không thích ở cùng ta sao?”
Vĩnh viễn ở cùng một chỗ, những lời này, khiến trái tim Vân Tâm Nhược đong đầy cảm động, mắt của nàng ê ẩm, không biết tại sao, nàng cảm thấy rất muốn khóc, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống.
“Đừng khóc, ta sẽ không nói nữa, về sau không nói chuyện này nữa, được không?” Tiêu Thanh Hàn thấy nàng khóc, ngực như bị chấn động. Hắn nhẹ nhàng dùng ngón tay thay nàng lau đi nước mắt trên mặt, ôm nàng chặt hơn.
“Không phải, không phải vậy.” Vân Tâm Nhược ngẩng đầu lên, sợi tóc hai người đan vào nhau, nàng nhìn mắt hắn, trả lời, “Ta muốn cùng Thanh Hàn vĩnh viễn ở chung một chỗ, không xa rời nhau.”
“Ừ, không xa rời nhau.” Tiêu Thanh Hàn đáp lại, tròng mắt dịu dàng như muốn chảy nước, lần nữa cúi xuống hôn nàng, càng thêm ôn nhu.
Mà bên ngoài đình, Lang Vương lười biếng nằm trên mặt đất, nó nheo lại cặp mắt, nhìn hai người trong đình, cái bớt hình trăng khuyết hơi tỏa sáng.
Một ngày qua đi, đối với Vân Tâm Nhược mà nói, mỗi một này nàng đều trôi qua rất vui vẻ, nàng thích chỗ này, thích cây trúc kia, cũng thích cái thứ quay quay nọ.
…….
Gần tối, đèn rực rỡ được đốt lên, bên trong hoàng cung, mái ngói vàng óng dưới ánh đèn, trong điện, sớm bày các loại mâm đựng trái cây và thức ăn, còn có ly rượu ngọc, thái giám cung nữ không ngừng bận rộn.
“Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút,. . . . . . Ngươi chậm một chút, cẩn thận rượu đổ.” Tiếng nói lanh lảnh không ngừng vang lên, một thái giám mặc trang phục tổng quản, tay cầm quất trần, không ngừng lắc đầu, hướng về phía thái giám cung nữ, chỉ chỉ chõ chõ.
“Này, Tiểu Đề Tử, ngươi xem ngươi làm ra chuyện tốt gì đây hả?” Hắn lắc mông, có chút gấp gáp nhìn bầu rượu rơi trên mặt đất “Trời ơi, đây là rượu Thanh Trúc đấy, nếu đổ một giọt, xem ngươi gánh hậu quả thế nào.” Sau đó, hắn khom lưng nhặt lên bầu rượu, hô to may mắn, may mà không bị đổ.
Nếu quả thật là bị đổ ra, chức tổng quản này của hắn e rằng sẽ biến mất, quốc sư là người hắn có thể đắc tội nổi, hừ, đám người này, thiệt là không biết tốt xấu mà.
“Ngươi, bên này. Ngươi, bên kia, đừng lười biếng, siêng năng làm việc, nhanh.” Nói xong, hắn lắc mông đi ra ngoài, sau đó thấy bốn bề vắng lặng, từ trong ống tay áo lấy ra một quả táo, gặm một miếng thật to, cả ngày nay vất vả, đói chết hắn.
“Khụ. . . . . .” Một tiếng ho truyền đến, hắn cả kinh, miếng táo mắc cứng trong cổ họng, một tay hắn ôm cổ họng, một tay vung vùng.
“Nước…nước. . . . . Khụ khụ. . . . . .” Trời ơi, hắn sẽ chết vì một quả táo chứ. Hắn là tổng quản Thiên Trạch hoàng triều, là người hầu thân cận của hoàng thượng, lại chết một cách rất chi là điêu như vậy, không, hắn không muốn, hắn không muốn là người đầu tiên bị nghẹn táo mà chết, quá khó coi.
Đột nhiên trên lưng hắn truyền đến một hồi đau đớn, quả táo trượt xuống cổ, thật là nguy hiểm. Hắn vỗ ngực, giương mắt nhìn người sau lưng.
Chẳng qua là, vừa ngẩng đầu, sắc mặt hắn đột nhiên biến trắng. “Cạnh” một tiếng, đã quỳ gối trên đất.”Hoàng thượng.”
Tiêu Cẩn Du nhịn buồn cười, cố ý cương mặt lên “Hoa Trạch, ngươi làm gì vậy?”
“Hoàng thượng, nô tài . . . . . . . . . . . .” Hắn cúi đầu, nửa ngày không thể nói ra một câu đầy đủ, ông trời ơi, sao ông bất công như vậy, hắn chỉ lười một chút thôi mà bị cấp trên bắt được.
Tiêu Cẩn Du bật cười “Được rồi. Trẫm không trách ngươi.”
“Vâng” Hoa Trạch đứng dậy, âm thầm thở nhẹ một hơi, thoát một kiếp rồi, hắn thề từ nay về sau không ăn táo nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...