Gần tối, ngôi sao lóe lên. Dưới bầu trời đêm yên lặng, trăng sáng treo lủng lẳng trên bầu trời. Gió phơ phất, thổi tan đám mây che ánh trăng, cả vùng đất được phủ bởi ánh trăng bàng bạc.
“Thật sự là quá tốt.” hoàng đế Nhan quốc nhìn dòng chữ trên lá thư, vẻ mặt cao hứng không nói nên lời. Gần đây, tinh thần của hắn bị áp lực, lúc này toàn bộ thoát khỏi rồi, chẳng những vì chuyện Thư Tuấn cùng Thư Dao không thể làm tổn hại đến Nhan quốc, mà hắn càng thêm vui vẻ bởi vì mấy vạn món binh khí mà Viêm Huyên mang về, một thời gian sau, Nhan quốc chắc chắn sẽ khôi phục lại phồn hoa như trước.
“Thật cám ơn ngươi, Viêm Huyên.” Hoàng đế chân thành cảm ơn hắn, nếu như không có nam tử này, e rằng mọi chuyện không dễ dàng như vậy. Hơn nữa, nghe nói, hắn dùng Thanh Nguyệt thế gian khó cầu đổi lấy mấy vạn món binh khí, lòng cảm kích không cách nào dùng ngôn ngữ để biểu đạt.
“Hoàng thượng quá lời rồi.” Viêm Huyên khiêm tốn nói, bị Minh Phong giễu cợt cuối cùng cũng được hóa giải mấy phần. Thôi, dù sao chỉ bị cười mấy tiếng, cũng không mất miếng thịt nào. Dù sao cũng là sư huynh của hắn, từ nhỏ đến lớn cũng không phải là chưa bị sư huynh cười qua. Ai bảo gã là sư huynh của hắn, nghĩ vậy, trong mắt hắn cũng dần thay đổi thành trong suốt vô cùng.
“Đúng rồi, ngươi biết vì sao Tiêu Thanh Hàn đột nhiên dừng tay không?” Nghe nói ngày đó, Tiêu Thanh Hàn bất chợt rời đi chiến trường, là phó tướng của Lê Hân – Hạ Chi, dưới tình huống hoảng loạn, bắt Thư Tuấn cùng với những binh lính khác. Nhưng Tiêu Thanh Hàn đột nhiên rời đi, thật khó hiểu.
“Cái này. . . . . .” Viêm Huyên đột nhiên dừng cười, Tiêu Thanh Hàn rời đi vì cái gì, cõi đời e là chỉ có sư huynh hắn biết.
“Là bởi vì cái gì?” Hoàng đế hỏi lần nữa, hắn hết sức tò mò.
“Bởi vì nữ nhân hắn yêu còn sống.” Viêm Huyên thành thật trả lời, nếu như ngày đó nàng không xuất hiện, mấy đại quân của Thư Tuấn tuyệt đối sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn, không một ai còn sống. Dù sao đối với hoàng thượng, hắn không nghĩ giấu giếm cái gì, hắn nói là sự thật, nếu Tiêu Thanh Hàn tiếp tục, Bát Hoang Lục Hợp trận tuyệt đối sẽ làm cho Thư Tuấn quân đội toàn bộ tiêu diệt. Nhưng may mắn là mọi chuyện không xảy ra.
“Ngươi nói là, nữ nhân gì gì đó chưa chết?” Hoàng đế cau mày, tim đột nhiên nhảy loạn, không khỏi khó chịu. Ê ẩm, chát chát, còn có chút đau lòng. Hắn không biết là cảm giác gì? Tóm lại, rất kỳ quái.
“Vân Tâm Nhược.” Viêm Huyên thành thật nói, lại phát hiện lúc này hoàng đế ngồi ở trên ghế, tay vuốt trán, sắc mặt cực kém. Không khỏi tiến lên, quan tâm hỏi: “Hoàng thượng, sao vậy?”
“Không sao.” Hoàng đế khoát khoát tay, ý bảo hắn không sao, hồi lâu, hắn ngồi thẳng thân thể. Khôi phục như trước.
“Vân Tâm Nhược.” Hắn nhớ tới tên của nàng, trước mắt hiện ra một khuôn mặt nhỏ nhắn với nỗi đau lòng, sẽ là nàng sao? Tim của hắn cũng nhói theo. Hắn hít sâu một hơi, cố gắng trả lời một cách bình thường: “Cô gái có gì đặc biệt?”
Viêm Huyên hồi nhớ lại lời của Minh Phong, nói:
“Thuật đọc tâm.”
“Thuật đọc tâm, có ý gì?”
“Nghe sư huynh nói, cô gái kia và Tiêu Thanh Hàn khác hẳn người thường, Tiêu Thanh Hàn là tiên đoán, mà nàng là đọc tâm.”
Viêm Huyên nhẹ nhàng cười một tiếng, thật ra thì hắn cũng hiếu kỳ với cô gái kia, nhưng đáng tiếc là hắn chưa gặp được. Nhưng ngày sau chắc chắn có cơ hội nhìn thấy.
Hoàng đế nghe xong, mắt nhìn về phía trước, im lặng.
…………..
Trong quân trướng, Hạ Chi nhìn Lê Hân chưa tỉnh, không khỏi than nhẹ, từ ngày tướng quân bị thương đến giờ đều chưa tỉnh lại, Minh Phong công tử nói vết thương của tướng quân không có gì đáng ngại, nhưng hắn lại vẫn mê man, có lẽ hắn đang trốn tránh. Chẳng qua là trốn tránh được một lúc, nhưng có thể trốn được cả đời sao? Mà cô gái kia cũng không chết, chẳng qua lại trở thành bộ dáng kia, làm cho người ta không tự chủ được mà cảm thấy đau lòng.
“Tướng quân, ngươi tỉnh dậy đi.” Hạ Chi ngồi bên cạnh giường, thì thầm: “Vân Tâm Nhược chưa chết, ngươi biết không? Nhưng nàng bị ảnh hưởng của thuốc độc nên trở thành người ngốc nghếch. Nàng vẫn sống khỏe mạnh. Tướng quân, không phải ngươi vẫn muốn chuộc tội sao? Bây giờ nàng không chết, không chết thật đấy. Mà ngươi muốn ngủ như vậy cả đời sao? Tướng quân, ngươi chừng nào thì trở nên hèn nhát như vậy? Điểm này không giống trước kia chút nào.”
Nói xong, hắn đi ra doanh trướng. Mấy ngày nữa sẽ khải hoàn về kinh, hắn phải dọn dẹp đồ của mình và tướng quấn mới được.
Khi hắn rời khỏi, nam tử vẫn ngủ say trên giường, nhưng ngón tay lại nhẹ nhàng nhúc nhích.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...