Vân Long Phá Nguyệt

“Ngươi gọi nàng là gì?” Tiêu Thanh Hàn giờ mới ý thức được thiếu nữ trong ngực rất khác lúc trước, vừa rồi hắn quá mức kích động, căn bản là không nhìn kỹ, hiện tại bình tĩnh lại, mới phát hiện cô gái nhìn hắn, thấy hắn, cũng không xuất hiện vẻ mặt như trước kia. Hình như nàng không nhớ hắn.

“Thanh Thanh, lấy tên đệm của ngươi, ta không biết tên thật của nàng, cho nên chỉ có thể gọi nàng là Thanh Thanh.” Mạc Sơn khẽ cười trả lời. Giờ mới biết Thanh Thanh chính là Vân Tâm Nhược.

Tiêu Thanh Hàn không để ý tới Mạc Sơn. Mắt nhìn chằm chằm cô gái trong ngực, như muốn nhìn sâu trong linh hồn của nàng. Sau đó, hắn ngẩng đầu. Kêu nam tử phía sau “Minh Phong, lại đây.”

Minh Phong nghe được, vội vàng đi lên, ngồi xổm xuống, kéo cổ tay của nàng, Thanh Thanh đầu tiên là giãy giụa, nhìn nam tử ôm mình. Từ từ ngừng giãy giụa.

Vẻ mặt Minh Phong càng ngày càng nặng nề, cuối cùng hắn hít một hơi thật sâu, khó nhịn bi thương nhìn về phía cô gái trong ngực Tiêu Thanh Hàn.


“Nàng. . . . . .” Hắn khó có thể mở miệng.

“Như thế nào?” Tiêu Thanh Hàn khẽ vuốt ve sợi tóc thiếu nữ. Con ngươi trầm như biển, lại có chút nóng nảy, hỏi.

Minh Phong trầm giọng, không biết mở miệng thế nào.

“Hay để ta nói đi.” Mạc Sơn chen vào, hắn là tộc trưởng Mạc tộc, là ca ca của Thanh Thanh, hắn hoàn toàn bị xem nhẹ rồi. Thanh Thanh a Thanh Thanh a, cho dù ngươi không nhớ gì, nhưng trong linh hồn vô cùng quyến luyến với Tiêu Thanh Hàn.

Tiêu Thanh Hàn nhìn thẳng về phía Mạc Sơn.


“Hai tháng trước, nàng được Lang Vương mang về, khi đó ta mới lên làm tộc trưởng, gần tối, dưới lưng Lang Vương nằm một cô gái cả người là máu, đao còn dính trên ngực, thân trúng cực độc.” Nói tới chỗ này, tim hắn thoáng qua một mảnh đau lòng “Ban đầu Thanh Thanh thiếu chút nữa là mất mạng. May là vẫn òn hơi thở, nếu không phải là Lang Vương mang tới thảo dược trân quý không biết từ nơi nào tới, e rằng cái mạng nhỏ của nàng khó bảo toàn. Cuối cùng, nàng sống, trí lực lại trở về lúc năm tuổi, chẳng những quên mất mọi người, ngay cả chính nàng cũng quên mất.”

Cho đến hai tháng sau, thân thể của nàng mới từ từ chuyển biến tốt, lại không có nhớ mình là ai, nếu như có thể, hắn thật sự muốn để nàng sống ở Mạc tộc, người ở đó sẽ thương nàng, yêu nàng, không tổn thương nàng, một cô nương tốt bụng, lại là chủ nhân của Lang Vương, là khách nhân tôn quý nhất của Mạc tộc, nhưng đến một ngày, hắn thấy được lời tiên tri trong sách quý, không thể không đem Thanh Thanh ra cốc.

Thanh hàn quốc sư, trăm năm khắc tinh, chỉ có nữ tử này mới có thể hóa giải.

Quả thật, lời tiên đoán đúng, Tiêu Thanh Hàn vì nàng mà ngừng chém giết, nhưng hắn vẫn lo lắng, Thanh Thanh như vậy, hắn còn yêu sao? Mạc Sơn biết, tình yêu của hắn đối với nàng, thậm chí thiếu chút nữa phá hủy cả Mạc tộc, nhưng bởi vì Thanh Thanh, mà bỏ qua bọn họ, cho nên, Thanh Thanh là ân nhân cứu mạng bọn họ. Còn có chuyện Mạc Trân xuất cốc, trên đường đi hắn có nghe nói, tất cả đều do Mạc Trân gieo gió gặt bão, chẳng oán được ai, nàng ta biết rõ ánh mắt Tiêu Thanh Hàn lộ tia sáng đỏ, có thể khiến cho Mạc tộc diệt vong, lại vẫn là ích kỷ muốn đoạt lấy hắn, cho nên hại hết người này đến người khác, cuối cùng rơi vào loại kết cục kia.

“Phải không? Minh Phong.” Tiêu Thanh Hàn nhìn về phía Minh Phong, nhẹ giọng hỏi, trong giọng nói không thấy buồn vui, lại nặng nề khó dò.

“Ừ, đúng vậy.” Minh Phong nhẹ gật đầu, “Túy Nguyệt lưu tâm được giải, nhưng lại đả thương đến đầu óc, cho nên trí lực dừng lại ở khoảng năm tuổi, thật ra thì điều này cũng may mắn, thương nặng như vậy, còn trúng độc, có thể sống sót đã là may mắn, muốn khôi phục, thật sự rất khó.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui