Tiêu Thanh Hàn vươn tay, bàn tay run rẩy chỉ nhẹ nhàng chạm vào gương mặt của nàng, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, chỉ sợ một lực lớn, cô gái trước mắt sẽ giống như mộng cảnh mà biến mất, không thấy gì nữa. .
Ngón tay truyền đến xúc cảm ấm áp, ánh mắt của hắn tràn đầy nỗi nhớ, trái tim quặn đau, thiếu chút nữa không thở nổi.
Nhược, nhược của hắn còn sống.
“Đừng khóc, ca ca đừng khóc.” Thiếu nữ hốt hoảng lau khóe mắt nam tử, ánh mắt của nàng khép lại, một chuỗi nước mắt chảy ra, thấm ướt khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
Hắn không khóc, trong mắt cũng không nước mắt, thiếu nữ cảm thấy mắt hắn không lệ, nhưng trong lòng hắn có lệ, im hơi lặng tiếng rơi vào đáy lòng nàng. Khuấy động, lòng của nàng giống bị châm kim, đau, khó nhịu, nước mắt không tự chủ rơi xuống.
“Nhược. . . . . .” Tiêu Thanh Hàn ôm thật chặt Thanh Thanh vào ngực, chỉ sợ buông tay ra, nàng sẽ biến mất, mùi thơm quen thuộc đập vào mặt, lấp đầy khoảng tim trống rỗng của hắn. Ngay cả linh hồn lạnh như băng cũng từ từ thức tỉnh.
Hắn rốt cuộc tìm được nàng, rốt cuộc không phải nhớ nhung, không phải cô đơn nữa, nàng xuất hiện dưới ánh mắt hắn, nhiệt độ, thân thể của nàng, tất cả là thật, ngực không ngừng phập phồng, thân thể cô gái trong ngực ấm áp như thế, chân thật như thế. Cả đời….cả đời này hắn sẽ không buông ra.
Minh Phong chứng kiến cảnh hai người ôm nhau thì cũng ngẩn người tại đó, mắt không chớp nhìn hình ảnh trước mặt, trời ơi, là nàng, thật là nàng, nàng còn sống.
Hắn cảm thấy hốc mắt mình nóng lên, ẩm ướt ấm áp từ từ tràn ngập tới cặp mắt. Còn ngập cả lòng.
“Ai. . . . . .” Một tiếng thở dài nhẹ nhàng truyền ra, mang theo vài phần thản nhiên, mấy phần buồn bã.
“Người nào?” Minh Phong nhìn về bốn phía.
Tiêu Thanh Hàn ôm chặt Thanh Thanh vào trong ngực, nguy hiểm ngẩng đầu lên, trong mắt thoáng qua một mảnh đỏ rực, so với vừa rồi con khiến người ta thấy đáng sợ hơn.
“Ca ca. . . . . .” Thanh Thanh ngẩng mặt lên, tìm kiếm người quen.
Một bóng dáng nhàn nhạt, từ từ xuất hiện trước mặt bọn họ, nam có nụ cười ấm áp, khóe miệng nhẹ nhàng nâng lên, bước chân vững vàng, mà cánh tay trái trống không, ống tay trái không ngừng bay lên.
“Là ngươi. . . . . . “ Tiêu Thanh mân môi, cánh tay ôm Thanh Thanh khẽ buộc chặt, khiến nàng cảm thấy suýt nữa không thở nổi, nhưng không tránh ra.
“Là ta, Mạc tộc Mạc Sơn, hiện đang đảm nhiệm chức tộc trưởng Mạc tộc, đã lâu không gặp, Thanh Hàn quốc sư.” Hắn nhàn nhạt cười, ánh mắt rơi vào trên người cô gái trong ngực Tiêu Thanh Hàn, có loại thương yêu nhàn nhạt.
“Thanh Thanh, lại đây.” Hắn vẫy tay với Thanh Thanh.
Thanh Thanh nhìn Mạc Sơn một chút, giùng giằng muốn đứng lên, thấy tròng mắt nam tử ôm mình đau thương, lập tức che ngực, lỗ mũi chua xót theo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...