Thế gian này đã không có ai có thể khiến hắn dừng tay, chỉ trừ người kia, nhưng người kia đã không còn, cho nên, tất cả không thể dừng lại.
Thật…..thật là tàn nhẫn.
“Leng keng. . . . . .” Một chuỗi âm thanh của chuông bạc đột nhiên vang lên, loáng thoáng, bị một trận gió dẫn tới đây, tựa như từ nơi không xa truyền đến, ngón tay Tiêu Thanh Hàn cầm dây cương khẽ bỗng nhúc nhích, mà quân đội địch cũng hơi tỉnh táo một chút, động tác cũng chậm lại.
“Leng keng”, lần này rõ ràng hơn lần trước rất nhiều. Mọi người cũng vễnh tai, nghi ngờ, loại địa phương này làm sao lại xuất hiện tiếng chuông bạc rõ ràng như thế.
“Nguyệt sao, ca ca lại dẫn chúng ta đến nơi này, thật kỳ quái, mùi khó ngửi quá, Thanh Thanh không thích.”
Nơi xa truyền đến một hồi giọng nói mềm nhẹ của thiếu nữ. Mà bọn họ, nghe được. Không phải là ảo giác, không phải là nằm mơ, là thật.
“Nguyệt, Thanh Thanh ghét nơi này. Không thích, chúng ta trở về, được không?”
“Nguyệt, ngươi đừng kéo ta nữa.”
“Nguyệt, ngươi mà kéo nữa là ta lột sạch lông của ngươi.”
“Ta không đi, không đi đâu.” Giọng nói của cô gái tiếp tục truyền đến, rất rõ ràng.
toàn thân Tiêu Thanh Hàn run rẩy, ngay cả dây cương cũng không thể cầm, đột nhiên, hắn tung người xuống ngựa, mọi người chỉ thấy một vệt bóng trắng thoáng qua mắt, sau đó nhìn thấy một đóa mây trắng, dập dờn lên xuống không ngừng. Tiêu Thanh Hàn ngồi trên lưng ngựa cũng không thấy đâu.
Minh Phong cũng cả kinh, giọng nói này, rất quen thuộc, là nàng, có phải nàng hay không? Hắn vội vã xuống ngựa, đi theo sau lưng Tiêu Thanh Hàn, quay đầu nhìn quân địch, mới phát hiện quân địch đã ngưng giết nhau, ngơ ngác nhìn hình ảnh trước mặt, có thanh kiếm dính đầy máu, có xác đồng bạn, có….
Tiêu Thanh Hàn đề khí nhảy mấy cái, tầm mắt nhìn thấy một thiếu nữ ngồi dưới đất, còn có một Lang Vương khổng lồ, hắn hạ xuống trước người bọn họ, bạch y tuyệt trần, trên trán mồ hôi nhỏ xuống. Ánh mắt vẫn còn mang theo hoảng sợ và không thể tin, nhìn về phía thiếu nữ, chỉ sợ chớp mắt một cái, mộng sẽ tan.
Hắn đi từng bước một, cước bộ nhẹ vô cùng, nhẹ không một tiếng vang, mà thiếu nữ kia cũng nhìn hắn, mái tóc trắng của người kia, còn có ánh mắt đau đớn kia, khiến thiếu nữ khẽ nhíu mày, mà Lang Vương trên đất không thèm ngẩng đầu, tựa hồ biết người tới là ai. Chẳng qua là không ngừng vỗ cái đuôi của mình. Chuông bạc trên cổ theo động tác của nó phát ra một hồi tiếng vang.
Hắn đến gần nàng, ngồi xổm xuống trước mặt nàng, mà nàng cũng mở to hai mắt nhìn hắn, không có hốt hoảng, không có sợ hãi, tất cả đều xa lạ, nhưng lại ý thức được sự quen thuộc vô cùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...