“Thanh Hàn quốc sư, xin hỏi ý của Ngô Hoàng trong thư, quốc sư rõ không?” Viêm Huyên thấy hắn đọcn xong, vội vàng hỏi lên, mà Minh Phong lắc đầu một cái. Tên Viêm Huyên này, lại không nghe lời hắn nói, quốc sư nhà hắn muốn nói thì tự nhiên sẽ nói, hắn không muốn nói, mà còn buộc hắn, đừng trách hắn trở mặt, trước kia hắn chính là như thế, huống chi là hiện tại, hiện tại toàn thân dính ma tính, quốc sư so với bất luận kẻ nào cũng vô tình hơn, sư đệ làm như vậy, chỉ làm chuyện càng ngày càng loạn thêm thôi.
“Quốc sư, vì dân chúng hai nước, xin quốc sư sớm định đoạt.” Viêm Huyên thấy hắn không nói, lặp lại lần nữa, bỏ quan ánh mắt của sư huynh, thật ra thì hắn còn tưởng rằng mắt sư huynh bị tật, hiện tại, thứ hắn quan tâm dĩ nhiên không phải là con mắt sư huynh nhà hắn, mà là dân chúng Nhan quốc, thiên hạ đều biết Thanh Hàn quốc sư có tấm lòng từ bi, lần này Thư Tuấn tạo phản, rõ ràng là muốn khơi ngòi chiến tranh giữa hai nước, quốc sư có thể dự đoán được tương lai làm sao không biết chứ.
Cho nên, hắn tin, lần này hoàng thượng có thể đem chuyện này giải quyết, Nhan quốc sẽ thái bình. Chẳng qua là hắn nghĩ quá mức đơn giản.
Nửa ngày, hắn không nghe được tiếng Tiêu Thanh Hàn trả lời, muốn thúc giục lần nữa, chân lại truyền đến một hồi đau đớn, sư huynh đáng chết, tại sao đạp hắn, đau chết mất.
Hắn chịu đựng sự tê buốt ở bàn chân thượng, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tiêu Thanh Hàn, sao quốc sư có dáng vẻ này, chẳng lẽ, lời hắn mới vừa nói, quốc sư không nghe rõ sao?
Mà khi hắn sắp phát điên không nhịn được thì Tiêu Thanh Hàn lên tiếng.
“Vậy thì sao?” Tiêu Thanh Hàn không nhìn bọn họ, lạnh lùng trả lời, chẳng qua là nhìn lá thư bị mở, “Minh Phong, dẫn hắn ra ngoài.” Giọng nói hoàn toàn không có tức giận, dò không ra buồn vui, đứng lên, tà áo tựa như sen nở rộ, mát lạnh như nước. Sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Viêm Huyên, chậm rãi đi vào trong nội thất, ngồi xuống, hắn cầm lên một bộ y phục trên giường, nhẹ nhàng vuốt ve. Nhìn bóng lưng nam tử vẫn tuyệt sắc, lúc này, dưới ánh nến, thân thể nam tử lại có một loại đau thương chậm rãi lan tràn.
“Thanh Hàn, quốc sư. . . . . .” Viêm Huyên không có nghĩ đến phải nhận đáp án như thế. Hiển nhiên bị sự từ chối gây kinh hãi, ngay cả sự đau đớn trên chân cũng không cảm giác được.
Hắn cho rằng Thanh Hàn quốc sư sẽ đồng ý, hoàng thượng cũng cho là như vậy. Dù sao trận đánh nhau này, có thể nói là máu chảy thành sông. Hai bên tướng sĩ đều chết hay bị thương vô số. Nhưng, quốc sư lại cự tuyệt, quốc sư dĩ nhiên cự tuyệt, cự tuyệt dứt khoát, cự tuyệt hoàn toàn, thậm chí ngay cả suy nghĩ cũng không. Đây mới thật sự là Thanh Hàn quốc sư sao?
Hắn nhìn về phía Minh Phong, Minh Phong lại lắc đầu với hắn, ý bảo hắn đừng nói gì nữa? Sau đó đi đến bên cạnh hắn, lôi kéo hắn ra ngoài cửa.
“Sư huynh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Vừa đến miệng cửa, Viêm Huyên thật sự nhịn không được, mở miệng hỏi, “Vừa rồi sao ngươi không để ta nói tiếp, chuyện này rất quan trọng, quốc sư nhất định phải đồng ý mới được, nếu không, dân chúng Nhan quốc sẽ gặp cảnh nhà tan cửa nát. Không được, ta phải nói với quốc sư, nhất định phải nói.”
Hắn càng nói càng kích động, đem quạt trong tay nắm thật chặt. Xoay người muốn đi vào trướng. Lại bị lời Minh Phong nói, làm ngừng bước, đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...