“Hoàng thượng, chúng ta nên làm gì bây giờ, không nghĩ tới thái tử Thư Tuấn lại công kích biên cảnh Thiên Trạch, hắn làm như vậy có phải muốn trực tiếp phá hủy Nhan quốc hay không?” Viêm Huyên một tay nâng cằm, một tay tung hứng cây quạt, lên tiếng hỏi, giọng nói có chút phập phồng. Đáng chết, khi hắn nghe tin tức này hận không thể trực tiếp vọt vào binh doanh thái tử, một kiếm giết hắn.
Nam tử mặc áo tím ngồi trên ghế rồng, hí mắt nhìn bản đồ treo trên tường. Đứng lên, đi tới trước bản đồ, ngón tay xẹt qua một góc bản đồ.
“Hay cho kế một mũi tên trúng hai đích, lần này Thư Tuấn thật sự muốn phá hủy Nhan quốc. Hắn không có được, e rằng cũng không muốn để cho người khác có được.” Giọng nói nam tử chậm rãi truyền ra, khiến lông mày Viêm Huyên nhăn càng chặt.
“Ngươi nói là hắn lấy cớ công kích Thiên Trạch, muốn khơi dậy chiến tranh giữa Thiên Trạch và Nhan quốc, Thiên Trạch nhiều tướng tài lính giỏi, chỉ cần một Lê Hân đã diệt vạn quân, chỉ cần vừa nghe cái tên Chiến thần, e rằng ý chí nhập ngũ cũng không có.” Viêm Huyên vội vàng hỏi. Thì ra là vậy, hắn nghĩ quá đơn giản, tâm tư Thư Tuấn đúng là đủ thâm trầm, tâm cũng vô cùng ngoan độc.
Nam tử gật đầu một cái, thân hình cao lớn lúc này có chút cứng còng. Hắn ngồi trên ghế rồng này, quả thật không yên, trong ngoài đều loạn, khiến hắn phải rơi vào thế bị động, quả thật không có sức đánh trả.
“Hoàng thượng, chúng ta phái binh hay không?” Viêm Huyên xếp quạt, hỏi
“Không thể.” Nam tử lắc đầu một cái, lập tức phản bác: “Nếu bây giờ xuất binh, đối với binh lực và dân chúng nước ta đều bị tổn thương. Đến lúc đó, e rằng mấy năm cũng không thể khôi phục lại. Mà thế cục thăng bằng giữa 3 nước cũng bị đánh vỡ hoàn toàn, như vậy, có một ngày, xưng đế trên mảnh đất này không phải Thiên Trạch thì cũng là Đông Thánh.”
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm thế nào?” Viêm Huyên cũng phiền não không dứt.
Hoàng đế ngồi trở lại trên ghế, nhắm mắt suy tư, một hồi lâu, hắn mở hai tròng mắt, đã có đối sách. Hắn nhìn về phía Viêm Huyên, hỏi: “Ngươi biết lần này tướng quân nào của Thiên Trạch mang binh đi không?”
Viêm Huyên gật đầu trả lời, “Là Huyền Vũ đại tướng quân Lê Hân, còn có Thanh Hàn quốc sư Thiên Trạch.”
“Tiêu Thanh Hàn, sao hắn cũng tới?” Nam tử đôi tay ôm ngực, không nói thêm gì, đột nhiên hắn mở miệng: “Viêm Huyên, không phải ngươi nói sư huynh của ngươi ở bên cạnh Tiêu Thanh Hàn sao?”
Viêm Huyên gật đầu, nhớ tới sư huynh của hắn, đáy mắt một mảnh ấm áp. Sư huynh đệ bọn họ mặc dù ở hai nước khác nhau, phụng bồi hai người khác nhau. Nhưng từ trước đến giờ tình cảm rất tốt.
“Như vậy thì có biện pháp rồi.”
Hắn nói xong, lập tức ngồi xuống, nhấc bút viết một phong thơ, sau đó gấp lại. Giao cho Viêm Huyên. Phân phó: “Đây là thư ta gửi cho Tiêu Thanh Hàn và Lê Hân, ngươi bảo sư huynh ngươi giao cho bọn họ, hi vọng có thể phá giải tai nạn lần này cho Nhan quốc.”
Viêm Huyên nhận lấy, nhìn hồi lâu, giương mắt hỏi: “Hoàng thượng, biện pháp này hữu dụng không?”
Nam tử ‘ừ’ một tiếng, trấn định nói: “Trước mắt chỉ có biện pháp này. Hai nước giao binh, chịu khổ là dân chúng, từ trước đến giờ hoàng đế Thiên Trạch Tiêu Cẩn Du yêu dân như con, mà nghe nói Tiêu Thanh Hàn rất nhân từ, cũng không muốn thấy cảnh máu chảy thành sông, cho nên có thể thử!” Hắn cho Viêm Huyên một ánh mắt yên tâm “Ngươi đi làm đi.”
“Được, ta sẽ đi.” Viêm Huyên gật đầu, xoay người đi ra.
Sau khi đi Viêm Huyên, nam tử cầm bút lên, đi tới tấm bản đồ kia, cổ tay dùng sức, bút vẽ một vòng góc bản đồ, trong miệng thì thầm, “Bắt giặc phải bắt vua trước, chớ trách ta vô tình. Đại ca, ngươi không nên cầm cả tính mạng dân chúng đánh cuộc.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...