Vân Long Phá Nguyệt

Không tới nửa ngày sau, tin tức thái tử trúng độc vô sinh đồn đãi nhanh chóng, một ít đồng tình, nhưng nhiều hơn là chế giễu, thái tử một nước, tương lai là hoàng đế, thế mà cả đời lại không có con cháu, đây quả thực là chuyện cười cho Thiên hạ. Cho dù hắn không phải là thái tử mà chỉ là nam tử bình thường, cũng nhục nhã vô cùng, người như vậy còn xứng làm thái tử, thậm chí là hoàng đế tương lai sao?

Cũng chỉ có một ngày, ngắn ngủn một ngày, hơn nửa số quan viên ủng hộ thái tử toàn bộ quay sang nhị hoàng tử, mà vị nhị hoàng tử này, xét về thân phận địa vị, mọi thứ đều không thua thái tử, mà phi tử của nhị hoàng tử đã có bầu ba tháng, đây chính là con cháu duy nhất của Nhan Quốc bấy giờ. Một đời đều không thể có con, như vậy thái tử nhất định thua kém Vương gia nhiều.

Trong ba tội bất hiếu, không có con nối dõi là tội lớn nhất (*), thế thì vị thái tử này đã là một quân cờ bỏ đi.

Trong phủ thái tử, một vị ngự y nhấc hòm thuốc, một tay vỗ vỗ trên đầu. Chạy nhanh như ma đuổi, ra khỏi phủ thái tử, ra đến cửa, thì hắn nuốt nước miếng một cái, dùng sức lau mồ hôi lạnh trên đầu, hắn trở về nhất định phải cáo lão về quê mới được, đời này, không phải…là đời sau…kiếp sau…sau nữa, hắn sẽ không bao giờ làm ngự y, quả nhiên, người trong hoàng gia, đều là hỉ nộ vô thường (vui giận thất thường), không biết ngày nào thì cái mạng già này của hắn toi mất nữa.

Bên trong phòng Thái tử, thỉnh thoảng truyền đến một hồi tiếng rống to, “Biến, biết hết cho bản thái tử, đều là một lũ lang băm, không trị hết bệnh cho bản thái tử, tất cả các ngươi đều phải chết.”

Binh lính ngoài cửa nhìn lẫn nhau, sau đó bất đắc dĩ cúi đầu, mấy ngày gần đây, lỗ tai của bọn họ sắp bị thái tử làm cho điếc, tiếng hét kia càng lúc càng lớn, cũng càng ngày càng khó nghe, giống như giọng con vịt đực, cực kỳ chói tai.

Đáng thương cho bọn họ.


Thư Tuấn ngồi trên ghế, sàn nhà bẩn thỉu, mảnh sứ của bình hoa văng khắp nơi, vụn gấy rải rác, còn có vài khúc gỗ từ cái bàn hay cái ghế xấu số nào đấy.

Mà hắn, đã từng khuôn mặt cười không ngừng, hôm nay lại khác hẳn, hắn đang dùng sức đập một cái bàn. Cái bàn “bùm” một tiếng, lập tức chia năm xẻ bảy, gỗ vụn trên đất nhiều hơn.

“Tiêu Thanh Hàn, Tiêu Cẩn Du, còn ngươi nữa, nhị hoàng tử.” Hai tay hắn nắm thật chặt, giọt máu từ lòng bàn tay rơi xuống đất. Như bông hoa máu đỏ “Thư Tuấn ta thề, nhất định phải khiến các ngươi sống không bằng chết, hối hận vì đã sống trên cõi đời này.” Thanh âm của hắn mang theo ác độc, làm cho người ta vừa nghe xong, cảm giác một hồi âm lãnh, hắn sẽ không quên những thứ bọn người kia gây nên, có một ngày, hắn chắc chắn sẽ trả lại gấp mười.

Ba ngày sau, nhị hoàng tử được sự ủng hộ của hữu tướng, Tả tướng, Hổ tướng quân chiếm được ưu thế, mà các đại thần luôn đối chọi với hắn cũng toàn bộ tiếp nhận, được lòng người, cũng được lòng dân, nắm lấy quyền lợi.

Nửa tháng sau, nhị hoàng tử thuận lợi đăng cơ làm đế, quốc hiệu Tử Hách.

(*):Mạnh tử viết:

(1) 阿意曲從,陷親不義,一不孝也 a ý khúc tòng,hãm thân bất nghĩa, nhất bất hiếu dã


(2) 良窮親老,不為祿仕,二不孝也 lương cùng thân lão,bất vi lộc sĩ,nhị bất hiếu dã

(3) 不娶無子,絕祖先祀,三不孝也bất thú vô tử, tuyệt tổ tiên tự,tam bất hiếu dã

不孝有三,無後為大

bất hiếu hữu tam ,vô hậu vi đại

Dịch nghĩa

1- hùa theo cha mẹ để cha mẹ mắc vào chỗ bất nghĩa là tội bất hiếu thứ nhất.

2-nhà nghèo mà cha mẹ lại già, thế mà không chịu ra làm quan để lấy bổng lộc mà phụng dưỡng cha mẹ là tội bất hiếu thứ hai.

3- không chịu lấy vợ, không có con nối dõi để cúng tế ông bà tổ tiên là tội bất hiếu thứ ba.

Trong ba tội bất hiếu, không có con nối dõi là tội lớn nhất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui