Vân Long Phá Nguyệt

“Chẳng qua là muốn khai chiến.” Hắn nhàn nhạt mở miệng, đem tất cả nói đơn giản như vậy. Giống như cuộc chiến này giống chuyện ăn cơm hàng ngày.

“Cái gì? Khai chiến, nơi nào?” Tiêu Cẩn Du vội hỏi, quả nhiên, cảm giác của hắn không sai. Thật sự sẽ có chuyện xảy ra, hơn nữa còn rất nghiêm trọng.

“Chúng ta cùng Nhan quốc.” âm thanh Tiêu Thanh Hàn lạnh nhạt, trả lời.

“Chúng ta cùng Nhan quốc? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Tiêu Cẩn Du rống giận. Đây là dự cảm gì. Bọn họ làm sao lại đánh nhau. Ngươi nói, đây rốt cuộc là nguyên nhân gì. Hắn nhìn về phía Tiêu Thanh Hàn, muốn hỏi ra đáp án.

Nhưng đáng tiếc, đối mặt với chuyện Tiêu Cẩn Du tức giận, Tiêu Thanh Hàn vẫn lẳng lặng ngồi chỗ đó.

Tiêu Cẩn Du đến trước người Tiêu Thanh Hàn, cúi thắt lưng, nói.


“Cửu đệ, chuyện này không phải là chuyện đùa đâu, nếu quả thật khai chiến, như vậy chúng ta phải đánh thế nào, trước mắt Lê Hân bị như thế, ta thật không yên lòng để cho hắn xuất chiến, mà lời tiên đoán của ngươi lại biết chuyện này.” Hai nước đánh nhau, mà Đông Thánh e rằng ngồi ngư ông đắc lợi. Như vậy, Thiên Trạch bọn họ, chẳng phải gặp nguy hiểm sao.

“Thần Đệ ” Tiêu Thanh Hàn khạc ra hai chữ, lại không nói câu nói thứ hai. Cặp mắt khép hờ thoáng qua một tia máu.

“Ngươi đánh?” Tiêu Cẩn Du nghiêng đầu quan sát hắn. Phủ nhận.”Ngươi làm được không? Hành quân đánh giặc không phải chuyện đùa.” mặc dù Cửu đệ lợi hại, nhưng không kinh nghiệm thực chiến, hai quân đấu nhau không phải dùng kiến thức trên sách là được. Lúc này, chọn Lê Hân vẫn làm hắn cảm thấy an toàn một chút, nếu quả thật khai chiến, như vậy hắn phải chọn lựa kĩ càng.

Tiêu Thanh Hàn hơi nhếch môi. Tất cả đều ở trong lòng bàn tay hắn.

Tương lai, hắn rất chờ mong.

Tiêu Cẩn Du nhìn thấy hắn cười, không khỏi cảm thấy trên người run rẩy, kể từ khi nữ nhân kia chết đi, Cửu đệ càng ngày càng khó đoán, tính khí cũng càng ngày càng quái lạ.

Lúc nào thì hắn mới trở lại là Tiêu Thanh Hàn trước kia, mặc dù trong trẻo lạnh lùng nhưng không thấy xa lạ.

Tại phía xa ngoài ngàn dặm, Nhan Quốc. Lúc này trong hoàng cung, rung chuyển bất an, người người cảm thấy lo sợ, ngay cả không khí cũng làm cho người cảm thấy có chút mỏng manh, quốc trượng cầm đầu duy trì thái tử, còn Thừa tướng ủng hộ nhị hoàng tử, lực lượng hai phe tương đương, kiềm chế lẫn nhau, ai cũng không muốn rơi vào thế bị động.

Phủ nhị hoàng tử, nhất nam tử cao lớn ngồi trên bàn, trên bàn để vài cuốn sách, trên tường treo một bản đồ da dê. Hắn thu hồi ánh mắt, thấy ngoài cửa đi vào một nam tử diện mạo tuấn nhã, áo trắng, tóc đen bị một sợi dây bạc buộc lại, trong tay cầm một cây quạt, không ngừng phe phẩy, gió nhè nhẹ thổi sợi tóc hắn, rơi vào đầu vai, con ngươi bằng phẳng như hồ thu, sóng mắt lưu chuyển, cười yếu ớt , như một cành hoa đào chớm nở.


Mà nam tử ngồi trước bàn có đôi mắt sắc như chim ưng, nhìn nam tử đi tới, khuôn mặt khẽ buông lỏng. “Viêm Huyên, tra được cái gì chưa?” Hắn mang theo một nụ cười yếu ớt, hỏi nam tử.

Nam tử gọi là Viêm Huyên đến bên cạnh hắn, cúi đầu, nói nhỏ mấy tiếng.

“Ngươi nói hắn không sinh được con.” Nam tử vẫn ngồi đột nhiên đứng lên, híp lại cặp mắt, trong con ngươi thoáng qua một vẻ kinh ngạc.

“Quả thật như thế.” Viêm Huyên nhún vai một cái, bĩu môi, “Lần trước bọn họ đến Thiên Trạch, không biết làm sao mà đắc tội với sư huynh ta, thái tử bị vô sinh, mà công chúa thì bị hủy dung.” Không trách được từ khi công chúa kia từ Thiên Trạch trở về lại không ra khỏi hoàng cung. Thì ra là như vậy. Hắn vừa nhắc tới công chúa, giọng nói khó nén mấy phần chán ghét. Hận cắn răng nghiến lợi.

“Thế nào, ngươi vẫn chưa từng quên chuyện kia.” Nam tử nhíu mày, giọng nói có chút giễu cợt.

Viêm Huyên chợt gấp quạt lại, nghiến răng nói, “Cái nữ nhân chết tiệt kia đã sỉ nhục ta, cả đời ta sẽ không quên.”


Nam tử ngồi xuống, âm thầm buồn cười, có một lần Viêm Huyên đang tắm rửa thì bị hạ thuốc mê, thiếu chút nữa bị người kia Bá Vương ngạnh thượng cung (Bị cưỡng gian), mặc dù không được như ý, nhưng cũng bị ả xem sạch, từ đó Viêm Huyên vừa thấy được Thư Dao, liền tức giận hận không thể giết chết ả. Nếu ả không phải là công chúa, không biết đã chết bao nhiêu lần.

“Ngươi định làm gì?” Viêm Huyên đặt mông ngồi trên bàn, mặt đổi sắc nhanh như trời chuyển, nụ cười lại rất nhanh chóng đạt tới đáy mắt, khóe miệng hoàn mỹ cong lên. Vì ả nữ nhân đê tiện kia mà tức giận, thật là không đáng giá.

Mà nghe được hắn nói, nam tử chậm rãi mở miệng. Nói ra hai chữ

“Lời đồn.”

Viêm Huyên dùng cây quạt đánh một cái lòng bàn tay, mắt cười như trăng khuyết, “Hay cho một cái lời đồn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui