Chủ tớ bọn họ nợ mạng người, là mạng của Tiểu Nhược Nhược, có lẽ, ngày sau sẽ là mạng của nhiều người hơn, họ vĩnh viễn không cách nào trả hết.
Hắn khoát tay áo, ý bảo lôi ả đi xuống. Quốc sư đã ra lệnh, không ai dám chống cự.
Không bao lâu sau, hậu viện phủ quốc sư, truyền đến tiếng thét chói tai, thê thảm của nữ tử, một tiếng lại một tiếng, giống như không ngừng nghỉ.
Tiêu Thanh Hàn vào trong nhà, trong tay Tri Hạ bưng một chén nhỏ, đang cẩn thận cho Vân Thiển Y uống thuốc, ánh mắt của Vân Thiển Y sưng đỏ, vẻ mặt vô thần.
Tiểu thư, sao người lại khổ như thế? Kết quả của hôm nay, thật không trách được ai khác.
Đột nhiên nàng nghe được tiếng bước chân, quay đầu, chén trong tay rớt xuống giường, nước thuốc đổ hết lên người Vân Thiển Y, Vân Thiển Y ‘hừ’ nhẹ một tiếng. Sau đó hoảng sợ nhìn người tới.
Quốc sư. . . . . .
Tiêu Thanh Hàn đứng cách Vân Thiển Y vài mét, ánh mắt xuyên thấu qua ả. Mang theo lạnh lẽo làm người ta hít thở không thông.
Vẻ mặt Tri Hạ luôn bình tĩnh thì nay cũng hốt hoảng trắng bệch.
“Quốc sư, xin buông tha cho tiểu thư, tất cả đều do Tri Hạ làm. Là Tri Hạ làm.” Nàng đột nhiên quỳ xuống đất. Cầu xin giùm Vân Thiển Y. Nàng biết nam tử mặc áo hồng phía sau quốc sư có lẽ sẽ tha cho nàng, nhưng quốc sư nhất định không tha. Ở hạ tình nhai, quốc sư hận, hận không trực tiếp đem nàng và tiểu thư ném xuống đáy vực, chôn theo Vân Tâm Nhược, nhưng hắn lại không làm, có lẽ…có lẽ lúc đó các nàng chết sẽ là một sự giải thoát thoải mái nhất.
Hiện tại, không ai biết hắn suy nghĩ gì, làm người ta sợ hãi, sớm muộn có một ngày sẽ đem người ta bức điên khùng, hoặc có thể ý quốc sư chính là như thế, để cho ngươi sống không bằng chết.
Nhưng tiểu thư là ân nhân của nàng, nếu tất cả tội lỗi phải có người gánh vác, thì cứ để nàng gánh vậy.
cặp mắt Vân Thiển Y vô hồn nhìn Tri Hạ, trong đấy thoáng qua một thứ ánh sáng nhàn nhạt, sau đó biến mất, không thấy gì nữa.
“Dối trá.” môi Tiêu Thanh Hàn khẽ mở, nói ra một câu lạnh như băng.
Tri Hạ giật mình, thân thể quỳ trên mặt đất giống như pho tượng không có sự sống.
Bên trong phòng, một mảnh an tĩnh, trong im lặng lại có hận ý rét căm. Gió lạnh thổi qua, bạch y nam tử phấp phới, như hoa nở, màn gấm trên giường cũng lắc nhẹ. Mang đến hơi thở không tầm thường.
Tất cả nhìn như bất động, thật ra thì không ngừng biến hóa. .
Vân Thiển Y, tất cả chỉ mới bắt đầu, khóe miệng Tiêu Thanh Hàn chậm rãi nâng lên, cười yếu ớt, lại làm cho tim gan người ta run sợ, đưa tay nhẹ vuốt Vân Long trên cổ tay, vầng sáng của nó khẽ bật ra, rơi vào đáy mắt hắn, sau đó sáng lên, mà trâm gài tóc trên đầu Vân Thiển Y lay nhẹ, cũng phát ra ánh sáng trắng ngà kỳ lạ.
Vân Thiển Y cảm giác da đầu có chút đau, đau đớn làm ả không nhịn được mà nhíu mày, sợi tóc loạn lên, sau đó chỉ thấy vầng sáng chợt lóe, trong tay Tiêu Thanh Hàn đã cầm lấy trâm gài tóc, đó là phách nguyệt mà Vân Thiển Y luôn cài lên đầu.
“Quốc sư, đó là của ta.” Vân Thiển Y sửng sốt, lập tức lên tiếng. Thanh âm cực kì vội vàng, đó là thứ duy nhất đại biểu cho thân phận của ả, mất nó, ả sẽ mất tất cả. Tất cả cố gắng từ trước đến giờ sẽ tan thành mây khói.
Cho nên, cho dù mất đi tất cả, chỉ cần có chiếc trâm này, ả vẫn là thê tử tương lai của quốc sư.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...