‘phập” một tiếng. . . . . . Sau đó là tiếng kêu thống khổ cua cô gái, con dao. . . . . . lún sâu vào ngực, một dòng máu tươi đỏ thẩm tuôn ra. . . . . . .
Máu, toàn bộ là máu. Ngoài trừ máu, nam tử không thấy kỳ màu sắc nào khác.
Trên mặt hắn tái nhợt, sợ hãi làm hắn run run, sống lưng càng ngày càng cứng lại, trong lúc nhất thời, trời đất biến sắc, tất cả đều là đmàu ỏ tươi.
Hắn đâm, thật sự
Hắn đã giết nàng. . . . . .
Tim truyền tới đau đớn, đau làm hắn chịu không nổi, thứ gì đang từ từ xuất hiện. . . . . .
Mất đi Thiển Y, hắn thống khổ, hắn phẫn hận, nhưng giết nàng, hắn lại đau đến không muốn sống sót, là cái gì, mà đau như vậy?
Vân Tâm Nhược ôm ngực, máu không ngừng chảy ra, nàng nhìn con dao trên ngực, mở to hai mắt, không thể tin được, trong lồng ngực truyền đến đau đớn, dòng máu ấm áp như sắp cạn kiệt, tánh mạng của nàng cũng sắp cạn kiệt, lạnh quá, thật là đau. . . . . .
Lạnh quá
Thật là đau. . . . . .
Thanh Hàn.
Nàng nhớ tới tên hắn, mắt mông lung một mảnh, không thấy được thứ gì, giống như tất cả mọi thứ đều đang xa dần.
“Vân Tâm Nhược, Vân Tâm Nhược. . . . . .” Nam tử thống khổ rên rỉ, rốt cuộc ý thức được cái gì, nhưng đã quá muộn, trái tim. . . . . . Trái tim là thứ quan trọng nhất của cơ thể, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
“Vân Tâm Nhược, đừng. . . . . .đừng chết, ta ôm ngươi đến đại phu, đúng rồi, Minh Phong, tìm Minh Phong.” Hắn không ngừng nỉ non, đôi tay giơ giữa không trung, không dám để xuống, trong con ngươi trống rỗng vô thần.
Vân Thiển Y cùng Tri Hạ cũng sợ hãi, trên ngực cô gái ở gần vách đá có một thanh chủy thủ, chỉ chừa lại chuôi đao ở bên ngoài, máu chảy như suối, không ngừng lại, cả đời bọn họ chưa bao giờ thấy nhiều máu như thế, thân thể con người làm sao có nhiều máu như vậy, quá đáng sợ, quá đáng sợ.
“Tiểu Nhược Nhược. . . . . .” Trong không khí đột nhiên truyền đến một giọng nói cực kì bi phẫn, màu đỏ từ chân trời kéo đến, bọn họ nhìn lại, chỉ thấy Hồng Y giống như máu tươi. Mà đằng xa là một bóng màu trắng nhàn nhạt.
Minh Phong, Còn có…, Tiêu Thanh Hàn.
Tất cả mọi người ngây ngẩn, mất hồn, luống cuống. Chuyện xảy ra quá đột ngột, khiến bọn họ hoàn toàn không có nghĩ tới, nhưng tất cả đều không thể trở lại được.
Gió dưới vách đá không ngừng thổi, nâng lên vạt áo của Vân Tâm Nhược, giống như cánh hoa sắp lụy tàn, sinh mạng không ngừng yếu ớt trong gió. . . . . .
‘Thanh Hàn’, nàng cố gắng mở cặp mắt mê mang, tay giơ ra như muốn bắt thân ảnh trắng noãn phương xa.
“Tiểu Nhược Nhược, trời ơi, ngươi làm sao vậy?” Minh Phong nhìn Vân Tâm Nhược toàn thân là máu đứng ở vách đá, trong nháy mắt toàn bộ sức lực như bị rút cạn, chuyện gì xảy ra? Sao lại nhiều máu như vậy, nhiều như vậy. . . . . .
Mà nam tử theo sát phía sau, bạch y bay lên, như tiên giáng trần, lúc này thân thể của hắn không còn trong trẻo lạnh lùng như trước, thay vào đó là khủng hoảng, mang theo vài phần rung động, còn có tuyệt vọng không nói thành lời.
Vân Tâm Nhược mở mắt ra, trên ngực truyền tới đau đớn không ngừng lôi nàng vào bóng tối, cố nhìn lâu một lát, hãy để cho nàng nhìn hắn lâu một lát. Gần rồi, bóng trắng thấy rõ ràng, lờ mờ, là chân mày quen thuộc, bạch y quen thuộc, thân ảnh quen thuộc, Thanh Hàn, một giọt nước mắt chậm rãi tự rơi xuống khi nàng nhắm mắt lại, giọt lệ ấy rơi tới vết máu chảy nơi ngực, màu đỏ của máu, trong suốt của lệ, máu ấm áp, mà lệ lại lạnh như băng.
Nàng rốt cuộc gặp được
Thật xin lỗi, Thanh Hàn, thật xin lỗi
Tha thứ ta, không thể cùng ngươi. . . . . .
Nàng vô lực nói, trước mắt là một mảng yên lặng của bóng tối, mà trong đó, nam tử trắng như tuyết đi về phía nàng, một hình ảnh xinh đẹp, cầu nhỏ với dòng nước chảy, hương sen không ngừng truyền tới, hình ảnh hai người cầm tay ra khỏi Mạc tộc. . . . . .
Trong lúc bất chợt, đá vụn dưới chân cô gái sụp xuống, nàng – với y phục đẫm máu, nghiêng người giữa không trung, sau đó rơi xuống, thân thể của nàng đón gió, như một cánh bướm lao xuống vách núi.
Lê Hân vươn tay, muốn bắt được nàng, nhưng tay hắn chỉ kịp xoẹt qua một luồng tóc đen, tất cả, cũng, kết thúc. . . . . . Quá muộn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...